Links - Liên kết dến các trang Website. Blogspot, fb, chuyên trang thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

6 tháng 6, 2017

** CƠN MÊ BAN CHIỀU hay: MỘT CHẶNG ĐỜI KHI TRỜI KHÔNG CÓ MẮT


CƠN MÊ BAN CHIỀU
hay:
MỘT CHẶNG ĐỜI KHI TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
(Truyện vừa)


**Với Tác giả, đây thực sự là một bài thơ khác biệt:

CƠN MÊ BAN CHIỀU
hay:
MỘT CHẶNG ĐỜI KHI TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
(Truyện vừa)

*Người dẫn chuyện:
Đường đời vạn nẻo, mỗi người trong nhân thế chúng ta không ai giống ai từ nét mặt, vân tay, mùi cơ thể.. Đặc biệt là những thăng trầm gập ghềnh của từng cuộc đời thì muôn hình vạn trạng. 
Câu chuyện mà Tác giả THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN ghi lại gửi đến bạn đọc là một điển hình về chặng đời trầm bạc xót đắng nhất của một phụ nữ, từ một cô gái xinh tươi trong trắng thành một phụ nữ từng trải, nếm chát nuốt cay, Nàng đã phải chịu đựng bao đau đớn xót xa ê chề trong tình duyên, hôn nhân, thể xác và tình thần...
Vâng, tác giả vẫn thường gọi người phụ nữ ấy là Nàng, chắc ông luôn có sự trân quý nể vì về nhân cách, bản lĩnh, sự kiên cường chịu đựng và vượt lên, (tất nhiên là cả vì sắc vóc Nàng).. Tôi rất hiểu con người và tính cách của THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN, ông đã nói là chí lý, đã làm là quyết đoán chỉnh chu và bất ngờ.
Tôi phải nói trước như thế với bạn đọc yêu quý để các bạn không kinh ngạc trầm trồ về sự hấp dẫn của bút pháp hay sự lột tả tâm trạng nhân vật trong câu chuyện này, chuyện hoàn toàn thực tế nhưng rất ly kì mộng ảo.. Tôi dám chắc không ai thờ ơ với CƠN MÊ BAN CHIỀU nếu đã bắt vào đọc nó và chắc chắn sẽ hả hê tâm đắc khi đọc xong.
Tôi có duyên đồng hành với tác giả từ những băn khoăn đầu tiên khi mà ông phân vân chọn tên truyện là CƠN MÊ BAN CHIỀU hay
MỘT CHẶNG ĐỜI KHI TRỜI CHƯA THỨC GIẤC hay MỘT CHẶNG ĐỜI BỊ ĐÁNH CẮP..vv. Tôi nói tôi mê bản thảo này khi mới đọc qua lần một, với tôi thế là quá đủ, còn tựa đề thì không quan trọng lắm, có chăng tôi thích chỉnh sửa một chút là: MỘT CHẶNG ĐỜI KHI TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
Tôi cũng đề nghị để tôi đưa lên fb cá nhân cho bạn bè đọc, góp ý, bình phẩm, hoàn thiện trước rồi xuất bản sau.. Ông cười, gật đầu
Vậy xin mời các bạn vào chuyện nhé:

MỘT CHẶNG ĐỜI KHI TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

Bầu trời đang chuyển sắc, những đám mây màu cánh hạc dần xua cả mảng lớn xám chì về một góc. Không trung loang ra một làn hơi ấm áp.. Hình như Trời vừa thức giấc, Thượng đế dụi mắt rồi nhìn xuống nhân gian, thất kinh, Ông vội xoè tay huơ nhanh một vòng như là khỏa bỏ một bức tranh vẽ trên cát, tạo mặt bằng mới để vẽ bức tranh mới.
Dưới trần gian lúc đó là buổi chiều, cuộc sống muôn màu đang tiếp diễn, Thượng đế đảo một vòng rồi dừng ánh nhìn lại ở một miền đất đầy nắng gió, nơi đó biển vẫn xanh cát vẫn trắng, con người vẫn miệt mài vươn về phía trước với những tia hy vọng le lói. Bất giác, Thượng đế nhận ra mình có lỗi khi đọc thấu cơn mê của một người..
*Người dẫn chuyện:
Thưa các bạn, người đó chính là Nàng, nhân vật trung tâm của tác phẩm mà ta đang đọc.
Nàng là người có sắc vóc nức tiếng, nét thanh sang ngời lên từ vóc dáng đài trang, từ khuôn trăng cẩm tú hài hòa nhẹ nhõm, Nàng sở hữu những đường cong gây cuồng nộ của mọi đàn ông biết cảm nhận sắc đẹp, bước chân Nàng đi như trên sàn như trong chuyện khuê nữ dời gót ngọc trên thềm hoa. Nàng là tính túy của một dòng họ nhân đức, nghĩa hiệp, là sự hội tụ của những tố chất thanh cao nhưng khiêm nhường của Cha Mẹ, Ông Bà, Tổ Tiên.. Nàng có một tuổi thơ thật trong trẻo như làn nước suối rừng ban sớm róc rách chảy về sông, (đôi khi chỉ cần nghe những câu chuyện đời thường, những ước mơ thơ ngây như dầm nắng mót khoai rồi mừng lên ánh mắt vì được củ to, hay thích sắm vai công chúa chứ không chịu làm phù thuỷ..) cũng đã thấy tâm hồn Nàng đáng yêu đến thế nào. Nàng có một thời học trò nhút nhát khiêm tốn nhưng thông minh tinh nghịch và nữ tính..
Nàng có tố chất trọng tình tôn hiếu hơn đời khi lớn lên: Chỉ vì nghĩ tới Ba Má trong thời suy của gia đình mà sau khi học xong ra trường, Nàng rời nơi phố xá tưng bừng để về gần nhà nhận công việc, mà chính điều đó đã đưa cuộc đời Nàng đi theo một hướng khác hẳn, Nàng không còn nhiều cơ hội vượt lên, mà thực tế là Nàng sa dần về phía bươn bả mưu sinh nhọc nhằn.
*Người dẫn chuyện:
Các bạn thân mến, tác giả THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN chừng như muốn nói một mạch về những tố chất của Nàng nhưng rồi ông đổi ý là sẽ nói về cuộc đời Nàng với bạn đọc, chính những sự thăng trầm gập ghềnh sẽ tự xóc lòi ra những tố chất ấy. Các bạn an tâm tôi sẽ đồng hành với các bạn đến cuối cuộc hành trình, cùng nghe tác giả nói về ba lỗi của Thượng đế nhé
Chúng ta đọc tiếp nào các bạn:
Nàng kute của chúng ta đã yêu như thế nào?, nhưng trước khi đề cập đến Nàng yêu thì hãy xem tác giả tản mạn bên lề một chút đã, tỷ như chuyện người ta đã yêu nàng thế nào?
...Thời học sinh sinh viên Nàng thật khờ khạo ngô nghê trong chuyện tình cảm, khi nhà trường mời lên gặp để trao đổi về việc chụp hình Nàng để làm lịch, Nàng đã bối rối co rúm người lại lo lắng, Nàng không dám đi một mình qua sân trường để lấy nước vì biết sau mỗi bước chân Nàng là có rất nhiều cặp mắt nam sinh chằm chặp dõi theo từ ba phía. Mãi sau này có một người đàn ông thành đạt, khi đã bước qua ¾ cuộc đời và rời quê hương đi định cư bên kia nửa vòng trái đất mới thổ lộ những lời chôn sâu dưới đáy lòng mình với Nàng:
- Thời em mặc áo dài nữ sinh anh đã trồng cây si, ngày nào cũng vậy gần đến giờ em đi qua là ra cửa chờ và đếm từng bước chân thon dài, ngắm dáng hình tuyệt mỹ của em, em biết không? không phải mình anh đâu mà cả bọn bạn anh nữa em à, nhưng cây si anh là to nhất..
Nàng hơi chút bối rối rồi gửi một nụ cười duyên cùng lời khiêm nhường cám ơn người đàn ông kia, quay lại tự nói thầm cho mình nghe thôi: Mình khờ thiệt, đến giờ mà vẫnchưa biết chuyện này kìa!
Rất nhiều những bạn đồng môn cùng trang lứa đều tìm cách thể hiện sự quan tâm đặc biệt với Nàng, Nàng không quên những cách tranh dành nhau làm gì đó giúp Nàng từ những việc nhỏ nhặt đến việc nặng hơn như xách nước dùm Nàng từ dưới suối lên trong buổi picnic cắm trại, có thể họ chưa đủ cứng cáp tự tin để ghi dấu ấn sâu hơn cho mình với Nàng để rồi mãi sau này khi sáo đã sang sông thì mới dám nói ra
Nàng sống hồn nhiên trong tình cảm trân quý của bạn bè là nhiều nhưng cũng có cả những ghen tỵ từ vài cô bạn khả ái khác, khi Nàng được cả khoa cả trường suy tôn là hoa hậu hoa khôi thì họ chỉ chào nàng là hoa hậu toán lý, với ngụ ý họ là hoa hậu văn sử chẳng hạn, nàng chỉ cười duyên vô tư
Có lần cả lớp được một phen cười nửa miệng vì một ông giáo đứng trân như pho tượng trên bục giảng một lúc lâu ngắm Nàng chòng chọc đến khi cuốn sách trên tay rơi bộp xuống đất thầy mới giật mình trở về thực tại.. ông quên hết nội dung bài giảng cười trả với cả lớp rồi cho nghỉ tiết đó.
Người dẫn chuyện:
Hình như tác giả không theo cách của các bậc tiền bối khi tả vẻ đẹp của Nàng như Nguyễn Du tả Thúy Kiều Thúy Vân mà chọn cách nói về những chuyện vừa nêu để người đọc tự luận ra
Rồi thời gian mài kinh ninh sử trên giảng đường của Nàng cũng cạn bỏ lại đằng sau đầy ắp những kỷ niệm vui dường như là để làm cái mốc đối trọng với nỗi buồn sầu của chặng đời kế tiếp mà Nàng sắp nếm trải
Cuộc đời có khi chỉ một chút yếu lòng là đã có thể dẫn chính mình đi về một hướng khác hẳn, mất hết những cơ hội vươn tới đi lên phía trước, Nàng là như vậy!
Nàng rời phố xá đông vui, nơi mà Nàng luôn mong ước được sinh cơ lập nghiệp để về gần nhà với ý nghĩ rất hiếu thuận là sẽ có nhiều điều kiện giúp được cho Ba Má và gia đình hơn
Nàng đã có một phần đúng!
Nhưng một phía khác thì cho thấy Nàng khi đó còn quá non để hiểu rằng cha mẹ nào cũng mong muốn con mình có một con đường phát triển tốt, tương lai tốt, trở thành người đáng mặt trong trời đất tạo cơ sở tốt cho cháu chắt chứ đâu phải vì những ngày cuối đời của cha mẹ được khá hơn một chút
Dù sao thì những người con có hiếu cũng thường nghĩ như Nàng, thật tiếc! Nếu như Nàng tận dụng những cơ hội để vượt lên thành quý cô quý bà, lên xe xuống ngựa tiền hô hậu ủng nhà ngang cửa dọc thì chắc chắn Ba Má sẽ hởi mặt với đời hơn và chuyện giúp đỡ nuôi dưỡng song thân, anh chị em ruột thịt, bà con họ hàng sẽ đơn giản nhẹ nhàng hẳn chứ đâu phải đau đầu kinh niên của những cô giáo làng lương bổng hạn hẹp
Nàng như một cánh chim có cơ hội bay vào trời rộng, nhưng về quê đâu còn cần lông cần cánh nữa, chỉ nhảy chuyền trong mấy lùm cây nhỏ trong vườn thì cánh mà làm gì
Điều đáng tiếc nhất là cơ hội đến với những đàn ông sức dài vai rộng không chịu bơi trong cái ao làng.. của Nàng gần như không còn. Thường thì chỉ có những người trai không dám ra biển lớn hoặc đã bìu rín gia đình vợ con mới chịu quay về nơi chôn rau cắt rốn.. Trong hoàn cảnh ấy Nàng chấp thuận làm đàn bà để sinh con đẻ cái cho một anh tứ chi phát triển sau những lời dụ khị hứa hẹn đủ thứ
Cuộc sống địa ngục đến không lâu sau một thời gian ngắn được o bế cưng chiều, Nàng không phải giặt đồ áo bếp núc hay làm lụng việc nhà gì, nàng thèm được ăn một con gà luộc thì Nàng cũng có một lần như vậy, mãi đến nhiều năm sau Nàng vẫn nhớ như in lần ăn con gà đó
Anh chàng sống chung với Nàng là một huấn luyện viên chân tay lưng cẳng to dài chắc khỏe, ăn khỏe, lao động khỏe.. cũng chính là bằng chứng vật chứng cho sai lầm lớn nhất cuộc đời Nàng. Đời nàng có nhiều nỗi đau nhưng thường không nói ra, còn điều sai lầm này Nàng công khai chia sẻ với mọi người
Nàng đã vô cùng thất vọng khi hiểu ra bản chất nhân cách con người anh ta, Nàng đã lầm tưởng anh ta là người trung thực thật thà nhưng khi bị anh ta quỵt lời hứa hẹn rồi dấu nhẹm lấp liếm những chuyện tình ái với cô này ả kia trước đó thì Nàng bắt đầu khinh bỉ
Nhưng cái chính là Nàng cần một đấng mày râu thật sự. “gái tham tài, trai ham sắc”, Nàng cần một người đàn ông hơn anh ta một cái đầu kìa. Nàng cần một trụ cột cho cả nhà nhưng anh ta không có lấy vài mảnh vụn ý tưởng định hướng đường lối phát triển gia đình mà khi Nàng vạch ra những kế hoạch, dự án thì anh ta lại phá ngang bàn lùi.. 
Điều Nàng cần thật khó cho anh ta, chắc chắn kiếp này anh ta không thể với được, không thể có. 
Nhưng anh ta lại dư quá nhiều những cái làm Nàng thất vọng đến buồn ói, vốn xuất thân là dân vùng khổ mưu sinh bằng sức bắp thịt, suốt đời sống nhờ bắp thịt, anh ta có cách nghĩ lon con trong chi tiêu, tám hào thành một đồng, có lối hành xử nhỏ nhen tủn mủn đến phát ớn, thậm chí tết nhất sắm chút áo chút quần cho cha con xong đến lượt Nàng thì mè nheo đắt rẻ từng cắc bạc làm Nàng nhìn kinh lợm rồi phất tay không thèm mua sắm gì cho mình trong nhiều năm..
Khi hồn ma của sự tôn trọng từ Nàng dành cho anh ta cũng không còn chút nào thì chuyện chăn gối là thực sự ê chề. Nàng trải chiếu xuống đất nằm riêng cự tuyệt chuyện măn mo, anh ta nằm im nhiều đêm nhưng khốn nỗi dục vọng ham muốn phía bản năng cứ thôi thúc, anh ta chờ hồi lâu rồi mò xuống theo thăm dò từng tí từng tí kiểu đỉa bò hàng giờ lân tới tiếp xúc với cơ thể Nàng rồi gác chân lên định quắp nhưng Nàng ngồi phắt dậy quắc mắt, anh ta rụt lại, miệng lắp bắp: Em lên giường nằm đi anh nằm đất cho. Cũng có đêm lợi dụng ngày Nàng quá bộn bề công việc nên mệt mỏi ngủ thiếp đi anh ta làm cái việc đào mả trộm trong bãi tha ma lạnh ngắt..
Những lần tí toáy được một chút như vậy anh ta hớn hở ra mặt nhưng khi dục vọng lắng xuống anh ta mới thấy ê chề nhục nhã, tự tát vào mặt vừa lầm bầm chửi chính mình: .Ù má! Thằng tao thật khốn nạn hơn súc vật.
Thương thay một sự kết hợp xác thịt mà một bên thì ham hố bản năng còn bên kia là sự khinh khi gượng ép, một sự kết hợp như vậy lại được pháp luật bảo hộ dung túng trong khi những cuộc “gặp gỡ” là kết quả của tình yêu, sự hòa hợp của hai tâm hồn tự nguyện trao cho nhau những phút giây hạnh phúc thì chưa chắc đã suôn sẻ.
Thật tiếc cho những người sống ở nơi mà thù hận nhau thì cứ thoải mái còn yêu thương thì coi chừng bị pháp luật và cả búa rìu dư luận miệng lưỡi thế gian chõ vào..
Nàng dần dần chai đá vô tri vô giác, mất hết cảm xúc hưng phấn, chỉ nghĩ sống vì con, Nàng lao vào kiếm tiền góp nhặt tích lũy lời lãi từ những đồng vốn hạn hẹp. Nàng bất chấp vất vả tìm mọi cách mở ra các hướng làm ăn nhưng ở quê tiền đâu dễ nhặt, Nàng bán quán cà phê giải khát, trông trẻ.. Nàng muốn làm mọi thứ dù cực nhọc đến mấy cũng có thể chịu đựng miễn là kiếm thêm tiền bạc. nàng đâu có thời gian để hiểu rằng học hành mười mấy năm trời đâu phải để làm những việc chẳng cần chữ nghĩa gì cũng có thể làm vèo vèo như thế. Nếu ở những nơi khác, một người chịu bươn bả như Nàng thì cuộc sống đã khá giả hơn nhiều, sắc vóc như Nàng thì hẳn đã là quý cô, quý phu nhân lộng lẫy kiêu sa sang trọng.
Còn Nàng, Nàng mất dần tư duy so sánh với mặt bằng chung toàn xã hội mà chỉ nhìn trong phạm vi làng xã hạn hẹp, giờ Nàng thấy ai sống rủng rẻng một chút thì trầm trồ thốt lên rằng người đó cực kì giàu có, Nàng thán phục ngưỡng mộ họ thực sự. Những người bước vào lập nghiệp chỉ mới mức làm thuê ăn công dư ra chút tiền thì đãi đằng ăn uống nhà hàng này quán kia tỏ ra sành điệu là Nàng nâng họ lên tầm “vĩ nhân”, Nàng nói thẳng: Đàn ông như những người đó mới là đàn ông. Nàng mạnh miêng mà không sợ những Mr thông thái thành đạt hoặc quyền lực đầy mình hoặc tài sản tiền bạc bất động sản đơn kép.. tự ái.
Hậu quả của việc lùi về ao làng tụt xuống vành nón là sự thui chột nhận thức ghê gớm trong Nàng mà Nàng không nhận ra
Oái oăm thay ở cái xứ mọi thứ đều có có thể đảo lộn này, nhờ có chuyện mở ra làm thêm như nàng mới là nguồn thu nhập chính.
Mất mát lớn nhất mà Nàng phải nhận là phía tâm hồn, Nàng không còn là một nữ sinh trong trẻo hồn nhiên với ánh nhìn tình tứ nữ tính nữa mà giờ con tim Nàng trở nên se sắt lại, xơ cứng, đơn điệu, già nua như một bà lão ba bốn mươi, cái nhìn của Nàng giờ nhiều khi quắc lên dữ dội như có ngọn lửa chua xót thù hận ngùn ngụt. Nàng giận mình, giận đời, hận người đã dụ khị nàng, đánh cắp của Nàng quãng đời quý giá nhất, cái quý giá nhất: trinh tiết và tuổi thanh xuân
Có thể Nàng không ý thức hết được giá trị của hai thứ đó, Nàng coi chuyện sinh con đẻ cái là sự thường đương nhiên của đàn bà chứ không nghĩ nó là điều lớn lao nhất kì diệu nhất mà phái yếu làm cho đàn ông, không nghĩ đó là hy sinh cao cả vô bờ mà chỉ là bổn phận, là thiên chức.. (về phía mày râu, đáng tiếc cho những kẻ hạ tiện không nhận ra giá trị đó, không biết trân trọng suy tôn, không nghĩ là mình có làm cả đời cũng không thể bù đáp lại được)
Còn Nàng, Nàng thẫn thờ nuối tiếc cái thời đầy ắp niềm vui đã nhanh chóng lùi xa, rời bỏ Nàng, Nàng nuối tiếc vì đã sớm vấp sai lầm để cuộc đời hớ hênh ra dại dột nên anh ta mới đánh cắp được, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời như nhiều lần Nàng cay đắng thừa nhận.. Nàng để nỗi đau xót cứ hành hạ mình, gặm nhấm tim óc mình ngày đêm. Người đời thì chỉ nhận ra qua sự sút giảm về nhan sắc, từ làn da trắng trẻo mịn màng trên khuôn mặt dần dần là chỗ dành cho đủ thứ mụn to nhỏ thi nhau mọc lên và phát triển rầm rộ..
Người ta vẫn khen, vẫn ca ngợi, đồng nghiệp bạn bè vẫn thừa nhận Nàng có những nét đẹp hơn đời, ngoài ra thì phần lớn chỉ là những khách cà phê trong xóm nhàn rỗi bình phẩm khi Nàng đi qua, hay những phu phen lao động bình dân ít chữ. Nếu Nàng ở những nơi đô thị phồn hoa dự những dạ tiệc trong những bộ cánh model thời thượng, hay giao lưu với những cao nhân có học vị danh vị những nhân vật quyền lực nổi danh quốc gia quốc tế.. thì Nàng cũng xứng đáng với những lời trầm trồ khen tụng từ họ
Thật tiếc cho một đời hoa phí hoài trong sự khống chế ràng cột của một kẻ không xứng tầm, không cùng đẳng cấp với Nàng. Chính sự cọc cạch đó khiến Nàng thất vọng thở dài.
Hình như trong Nàng đã có một quyết định quan trọng cho cuộc đời mình
Nhưng chuyện đời luôn không dễ với bất kì ai, với một vỏ bọc hiền lành chăm chỉ làm lụng mọi thứ từ việc nhà đến ngoài đồng áng để cho vợ con được ăn trắng mặc trơn, trong mắt thiên hạ qua chiêu trò của anh ta Nàng là một phụ nữ được cưng chiều trưng diện má phấn môi son nhỏng nhảnh suốt ngày
Thực tế lại hoàn toàn trái ngược, Nàng một tay nuôi con một tay làm lụng gom góp mua được đất làm được nhà.. chuyện không dễ gì với một cô giáo làng..
Tuy nhiên cái đáng nói hơn nhiều là Nàng đã phấn đấu trong chuyên môn nghề nghiệp bằng cả ý chí và năng lực của mình, bằng những tư chất nhạy bén thông minh vốn có và luôn được cập nhật, Nàng đã chứng tỏ được mình, được thừa nhận từ trong ngành ra ngoài xã hội. Nàng được bổ nhiệm làm cán bộ quản lý điều hành, được cất nhắc làm lãnh đạo chủ chốt..
Nàng muốn chúng minh bằng thực tế cho mọi người biết Nàng là ai.
Nhiều người bất ngờ sửng sốt khi thấy trong vòng khó khăn tứ bề mà Nàng lại có thể thành công, đơn giản họ cứ lầm tưởng Nàng chỉ là người sống dựa dẫm bấy nay. Vỏ bọc của anh sống chung cùng Nàng bị bóc ra một mảng lớn, anh ta bị tụt lại đàng sau xuống dưới Nàng nên càng đố kị nhỏ nhen, anh ta nói thẳng rằng thành tựu của Nàng là nhờ anh ta ở nhà nuôi con  để Nàng rảnh rang phấn đấu..vv và vv
Thật đáng mặt đàn ông không nhẩy?!
Người dẫn chuyện:
Các bạn đọc thân mến của tôi
Có lẽ các bạn đã hơi oải vì lối kể đều đều có phần rông dài của tác giả rồi đúng không? Tôi cũng thắc mắc vậy nhưng khi hiểu ra đó là dụng ý của ông thì tôi thích
Trước khi đến đoạn cao trào nhất mà tôi cho là thú vị bất ngờ nhất thì các bạn ráng đọc thêm vài chi tiết lỉnh kỉnh lổng nhổn nữa nhé:
Thói đời vốn dĩ khi thấy ai gặp nhiều may mắn thuận lợi hay thăng tiến cấp chức vượt lên thì thường có những kẻ bụng dạ hẹp hòi đố kỵ ganh ghét, chúng kéo bè kết đảng chụm đầu bu lại với nhau tìm cách phá đám gây khó khăn.. Khi thấy Nàng có những thành tựu và được sống vui vẻ là chúng tức tối mất ăn mất ngủ ngấm ngầm tìm cách hãm hại bằng những thủ đoạn hèn hạ nhỏ nhen kể cả trơ tráo xấu xa hay tàn tệ và bất nhân
Đặc biệt là khi biết nàng có tin vui mới niềm hạnh phúc mới là chúng rình rập xoi mói từ tung tin xuyên tạc đến túm tụm xúm xít y như một đàn ruồi nhặng phân công nhau ra từng mũi đánh hơi tìm kiếm chỗ yếu rồi sủa oang lên, lu loa bịa đặt
Thật khốn nạn và bỉ ổi
Nhiều bạn bè khâm phục về sự kiên cường bản lĩnh của Nàng trước sự đương đầu với mọi khó khăn chồng chất, thử thách khắc nghiệt, họ tìm Nàng thổ lộ lòng ngưỡng mộ và có người động viên Nàng bằng câu nói của người trung hoa: “chó cứ sủa người cứ đi”, hơi đâu mà để ý hoặc lo dừng lại ném đá những con chó ấy.
Đầu têu trong những hạ nhân đó là một đồng liêu với Nàng khẩu bò chao tâm xà cố kết với cô em chồng dở người, bụng dạ se sắt như ruột gà phải uống thuốc táo bón suốt đời
Tuy nhiên, những kẻ đó chỉ gây cho Nàng chút ít khó khăn như bùn đất phân tro bét vào ống quần hay bụi bặm bám trên áo xống mà thôi bởi Nàng có thừa bản lĩnh chứ đâu phải vừa.. 
Đáng tiếc nhất là anh chàng sống chung với Nàng cũng là kẻ a dua tích cực bôi nhọ danh dự Nàng, có thể anh ta không còn mấy liêm xỉ, không còn chịu nổi nỗi bức xúc bản năng khi mà ra ngoài thì mọi người nói anh ta sướng anh ta giỏi vì sở hữu một hoa khôi còn về nhà thì tự ti về sự thấp kém so với Nàng và điều nghiêm trọng nhất, nhục nhã nhất của một thằng đàn ông chính là suốt tháng không được ngửi hơi lấy một lần chứ đừng nói là làm chủ Nàng
Với Nàng thì cuộc sống chung đã kết thúc, đã kết thúc từ lâu, khi mà Nàng phát hiện ra sự dối trá hai lòng, khi mà sự khinh bỉ lên đến mức dị thường, khi mà tâm hồn Nàng bị tổn thương chai lì như gỗ đá, khi mà cảm xúc trong Nàng đã tắt ngấm lạnh tanh không thể nào tìm lại được
Nhưng vì con, Nàng đã chịu đựng trong nhiều năm, nàng đã nhiều lần quyết định chia tay nhưng không muốn con phải chịu tổn thương nên lại không nỡ, Nàng đã theo lời tư vấn của chuyên gia, của bác sỹ.. kiếm đọc sách tìm lại cảm xúc như Tố nữ kinh, coi phim tươi mát..  hòng có thể duy trì cuộc sống trống mái nhưng vô dụng…
Người dẫn chuyện:
Ôi ông THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN ơi, ông viết gì mà toàn chuyện nặng nề thế đọc đau đầu quá hà, 
Ô, nhưng kìa các bạn. Tác giả đang viết cái gì đó mới mẻ nè:

 Sài Gòn
Những ngày thu, có một cuộc hội ngộ tình cờ giữa một người đàn ông chừng ba lăm bốn mươi cùng lắm là 41, 42 nhưng chững chạc và hiểu biết, thoáng nhìn vầng trán cao rộng người không biết coi tướng cũng có thể khẳng định người này thông minh.. ông đang chờ một cô gái có vóc dáng thanh sang trang đài chừng hai lăm ba mươi nhưng trông cô còn trẻ hơn nhiều, cô đẹp lắm.. gái một con mà
Cô gái bước đến trước ông trong bộ đầm dây ngực trần màu xanh coban, cô vẫn thường mặc quần zil áo pull vốn là trang phục cô thích vì rất nhiều người cứ ngẩn ra khi cô mặc tông đó
Trong ánh chiều đô thành, từ bar coffe trên sân thượng của hotel Mejictis bên bờ sông Sài gòn trông cô gái thật lộng lẫy
-Bonjour madame, Hello, cant I help you
Người bồi chừng như từ nước Pháp tươi chào khách mới đến
Cô gái mỉm cười vén môi khoảng 15 độ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bành đối diện. họ tình tứ soi vào đáy mắt nhau trong thoáng giây, chắc chỉ cần vậy là đủ cho chíp xử lý trung tâm thực hiện hàng tỷ phép tính rồi chăng..
Ừhm!
Sài gòn chiều thu, gió từ sông thổi nhẹ vào màn cửa lùa những sợi tóc bay bay trên má Kiều Phương (tên cô gái) cô đứng bên cửa sổ thả mắt về chân trời qua thảm xanh cuối sông. 
(Họ đã xuống phòng vì thấy gió trên sân thượng hơi mạnh khi hoàng hôn bắt đầu buông) căn phòng kiến trúc kiểu Pháp thật sang trọng đẳng cấp.., Kiều Phương thích tấm gương to bên tường đối diện với chiếc giường nệm màu tơ tằm. người đàn ông tắm xong bước ra trong bộ áo khoác dài hơi rộng so với tạng người, thấy Kiều Phương đang thả hồn bên cửa sổ ông bước đến phía sau lưng. Đôi bàn tay đặt nhẹ lên bờ vai trần của Kiều Phương, cô không ngoảnh lại mà đưa hai tay mình đặt lên tay ông, nói khẽ thư hơi thở: Đẹp quá anh à!
-Em còn đẹp hơn tất cả
Mùi nước hoa Chanel COCO ngọt đằm từ cả hai phía quện vào nhau, hơi ấm từ cơ thể săn chắc từ ông tỏa sang Kiều Phương, mùi hương ngậy ngát từ làn môi cô tỏa vào môi ông.. thơm quá, vải vóc rơi qua vai xuống thảm màu boordeurt, đèn đường Sài Gòn, đèn pha trên các con tàu sáng dần lên lung linh, lung linh
Kiều Phương chưa bao giờ thả mình trên chiếc giường cầu kì thơm sạch như thế, nàng ngây ngất say
Lấy chồng nhưng cô chưa yêu theo đúng nghĩa của ngôn từ này.
Bây giờ Kiều Phương mới thực sự tắm trong vị ngọt của ái tình. Người đàn ông quá lịch lãm điệu nghệ.. họ vùi đời vào nhau.., họ ngắm sâu vào đáy mắt nhau.., rồi làn môi lại xoắn vào nhau nóng bỏng nồng nàn.. và rồi môi ông tìm xuống dưới, trên đồi thung bòng bưởi Kiều Phương nàng thấy tê tê, rồi môi ông tiếp tục lần xuống, lướt xuống cho đến khi gặp bờ môi nữa..
Đê mê..
Nàng như mơ hồ cảm thấy như có con trai vẹm nào lưa lưỡi mơn vào
đâu đó trong người mình 
người đàn ông cũng thấy bằng giác quan thứ tám như một phần đời mình đi vào cực lạc, thấy mình đang bơi trên biển cả, bơi theo hay là ngồi trên môi một con hàu chúa, mặn mòi vị biển hơi chút tanh nồng ngầy ngậy..
Kiều Phương chợt rùng mình chao lắc như con tàu bị một quả ngư lôi lọt vào khoang sau, cũng có thể cô chỉ tưởng tượng ra như vậy vì vẫn mơ hồ nhận thấy như có con gấu đang liếm tiếp mật ong nơi đám cỏ lau nhoẹt nhòe..
Sóng dồi cuộn vào, cá heo trườn lên đỉnh rồi trượt xuống, sóng vuốt lên bờ cát mềm, một suối nước ứa ra từ khe núi hòa vào với biển..
Và kìa..
Trời đất giao hòa rồi ư!
Cột móng cọc nhồi vừa thuốn sâu vào lòng đất
Con cá tràu lách mình trơ tráo trườn vào hang cắc cớ hùng hổ và quyết đoán
Mùi nước hoa Chanel COCO, vị biển mặn mòi, bờ môi miết sát vào khách được mời
Quấn xiết, báng bổ và hung tợn
Rã rời hổn hển khi mạch ngầm phọt ra tia nước nồng nàn
Miên man, miên man..
Hổn hển, hổn hển..
Hình như Sài gòn đang sắp mùa xuân
…Mình đang ở đâu thế này
Kiều Phương dụi mắt lơ mơ nhìn lên trần nhà, quen quá.. nhà nàng mà!

Người dẫn chuyện:
Ô lá la!:

Chuyện đời, thường có những cái oái oăm, có khi hình thức bên ngoài lại trái ngược với bản chất  bên trong. Nhiều cặp vợ chồng trước mắt thiên hạ trông có vẻ tương hợp xứng đôi vừa lứa, đi đâu cũng có chàng có nàng, con cái ngoan chăm chỉ học hành.. nhưng có ở trong chăn mới biết chăn nhiều rận.. Nhà Nàng chỉ êm ấm mội thời gian ngắn rồi chuyển dần thành màu địa ngục
Anh ta sau khi có được nàng thì hãnh diện ra mặt, đi đâu cũng nghe những lời khen tụng Nàng mà anh ta được thơm lây, mũi muốn nổ tung.., nhưng rồi những lời bàn ra tán vào rằng anh ta là thằng ở, vợ ngồi trên đầu, nên phải làm đủ thứ chuyện đàn bà không đáng mặt đàn ông, trong nhà đó anh ta mới là đàn bà... Thiên hạ thì anh ta gạt đi nhưng bạn bè cười giễu làm anh ta bắt đầu thấy khó chịu, nhất là khi mẹ, các chị gái, em gái, em dâu chĩa mũi dùi đố kị hẹp hòi xúi bẩy.. thì anh ta nổi máu đòi lại quyền làm chồng, anh ta nghĩ mình cũng là thằng đàn ông chứ bộ, quay ra hùng hổ lên giọng oang oang ra vẻ, hết giờ làm anh ta nán lại la cà với đồng nghiệp bô bô nói bếp núc là của đàn bà, lát tớ về chỉ có ăn, coi tivi..
Anh ta cố tỏ ra là người cũng làm được những việc ra đàn ông, ngoài sở trường là đào đất đắp bờ nặng nhọc ngoài đồng ruộng thì anh ta còn muốn chứng tỏ mình còn có khả năng kinh doanh chẳng hạn.. nhưng cứ anh ta bôi ra chuyện gì là hỏng chuyện đó.
Gia đình lún vào túng bấn, không khí nặng nề u ám bao trùm, tình nghĩa nhạt dần sau những cuộc cãi vã thâu đêm suốt ngày
nhưng bên ngoài thiên hạ cứ không ngớt xuýt xoa: hạnh phúc quá..,
không biết là bao lần anh ta cười gượng gạo chua xót khi người ta khen như thế
anh ta cũng đã sớm lờ mờ ngộ ra mình không đủ tầm để sánh ngang nàng trước khi Nàng thành công cả về những chuyện làm ăn và công việc chính
Thật tệ hại cho những gã đàn ông bất tài, con mắt hạt đậu lại dụ khị hoặc vì lý do nào đó mà có được một giai nhân, trong khi người đời thì cứ ngỡ họ sướng lắm hạnh phúc lắm, mãn nguyện lắm..
Với anh ta đã sớm nếm trải ê chề mặt sau của cuộc sống là thế nào, càng vùng lên chứng tỏ mình bao nhiêu thì anh ta càng lún xuống bấy nhiêu, anh ta chỉ còn cách lấy sở trường làm việc vặt, chăm chỉ ngoài ruộng để đỡ khập khiễng. chính điều đó cùng với điệu bộ thật thật tội tội anh ta làm cho không ít người cứ tưởng anh là người tu chí vì gia đình cho vợ con được sung sướng, nhưng với Nàng thì Nàng càng thêm khinh bỉ
Thế mới thấy nhiều khi dư luận đồn thổi thì cứ đồn thổi, sự thật cứ là sự thật..
Ở quê, quê đâu cũng vậy, nhà nào có chuyện gì là loang ra cả xóm ngay, họ quan tâm đến mọi chuyện xảy ra, không giúp gì thì cũng phải biết một tí mới chịu được, đâu thì cũng lắm người tò mò đưa chuyện theo cách của họ mà phần lớn là tam sao thất bản, có khi đầu làng có con chuột chết thì cuối làng lại hóa ra con voi.. Với những kẻ có dụng ý xấu hoặc vì đố kỵ không ưa nhau hoặc vì bản chất nhỏ nhen hoặc a dua theo đóm ăn tàn nói theo ý đồ xấu gì đó thì chuyện không biết biến dạng thành hình thù gì nữa…
Tuy nhiên, quê thường đỡ phức tạp hơn thành thị, những giá trị truyền thống, những bản sắc, những phong tục tập quán được giữ lại nhiều hơn, điều đó làm cho nhiều chuyện đỡ rối rắm hơn. Nhiều khi có những người đàn ông lấy vợ nhưng trong lòng vẫn vấn vương người tình cũ, nếu ở phố xá thì rất có nhiều cơ hội để họ lại đến với nhau nhưng ở quê thì khác, cho dù cô vợ sau này vì nhiều lý do mà không chăn gối với nhau đi nữa cũng không dễ dàng tiếp xúc với người cũ, đành phải tự bằng lòng sống trong cái vỏ nghiêm túc chung thủy, với một gia đình bề ngoài được coi là hạnh phúc.. cuộc đời trôi đi một cách vô vị, không chút ý nghĩa nhưng chẳng thể khác..vv và vv..
Cuộc sống thật muôn màu muôn vẻ!
Và Thượng Đế cũng có những khi lơ đễnh ngủ quên không duy trì thường xuyên sự công bằng nơi trần thế bởi nếu không có lỗi của Ngài thì Nàng đã không có một chặng đời bất hạnh, người như Nàng đã được hợp duyên với một Mr tương xứng nếu không nói là hơn Nàng một cái đầu. Nàng là nữ nhi mà, thân cát đằng mà, Nàng cũng như bao phụ nữ khác cần có một bờ vai để nương tựa, một bóng tùng quân che chở

Kiều Phương, (sorry, Nàng chứ) có hai đứa con.
Đứa lớn thì sinh ra trong không khí đầm ấm nhưng không lâu sau thì lục đục nhạt nhẽo thưa thớt lạnh cảm nhiều năm. Mãi đến cái tết mà trước đó Nàng vừa đi Sài Gòn về Nàng muốn làm một chút gì, chuẩn bị chút gì đó gọi là tết. Và chính cái bữa uống bia tất niên xong người Nàng rạo rực lên khác thường và anh ta không bỏ lỡ cơ hội sau bao lâu cơm treo mèo nhịn đói.
..Đến khi nàng dụi mắt nhìn lên trần nhà ngơ ngác thì Nàng nhận ra Nàng cũng lại bỏ lỡ cơ hội công bố quyết định đường ai nấy đi, 
hình như nơi khóe mi Nàng ứa ra những giọt nước..

Mùa xuân năm đó Nàng có thai đứa thứ hai. 

Hè năm ngoái, (tức là mười bảy năm sau kể từ cái lần Nàng đi Sài gòn thăm một người chị bạn, không một lần có dịp nào đi nữa) Nàng mới lại vào Sài Gòn thăm đứa lớn đã ra trường đi làm.. 
Trước đó mấy năm, Nàng đã làm được một việc quan trọng và đúng đắn nhất cuộc đời đó là quyết định ra tòa cắt đứt với anh ta, tuy trước kia về sống với nhau không hôn thú nhưng thực tế vẫn là vợ chồng khi mà họ sống chung và có con cái với nhau.
Lần này vào Sài Gòn không hiểu sao mà Nàng muốn ngắm sông Sài Gòn, không biết là vì ai dẫn lối mà Nàng đến đúng trước hotel Mejectis và tự nhiên Nàng khát một ly coffe, coffe Mejectis, người phục vụ mời Nàng lên bar lầu thượng và Nàng đi theo như một cái máy
Khi nàng lên tới thì người đàn ông (nay chừng 60) đang ngồi trong suy tưởng đứng ngay dậy nói như gọi
Kiều Phương!
Và họ nhận ra nhau ngay.
Chiều đang buông, Nàng mải mê thả hồn vào mộng tưởng, thời gian năm tháng trôi cuốn theo bao kỷ niệm, bao chuyện đời..
Nàng cấu vào tay mình vì Nàng không hoàn toàn hiểu là đang mơ hay thực tại, Nàng là Kiều Phương ư? Từ khi nào? Sao bây giờ ông già đi thế nhỉ, chỉ có vầng trán thì không khác chút nào!
Nàng cứ như kẻ mộng du..

Người đàn ông chìa tay mời Nàng ngồi, không hiểu sao Nàng lại chọn chiếc đầm màu xanh coban mà nàng có nó đã rất lâu nhưng chỉ treo trong tủ bao nhiêu năm không hề mặc, chỉ lần này đi Sài Gòn nàng mới đem theo và mặc lại
-Em vẫn như ngày nào, 18 năm rồi chứ ít đâu!
-Là anh ư?
Họ trân trân nhìn nhau, không, không thể..
Anh là ai? Em là ai?!
Thế này nhé, người đàn ông nói thong thả: mình là người xa lạ gặp nhau
Nàng chen: lần đầu
Ok
Mình làm quen nhé
Ok
Hihi.. mắc cười quá
Anh có cái này cho em coi
Người đàn ông lấy trong túi áo ra một xấp giấy nhỏ nằm gọn trong lớp nilon trong đã úa màu ngà vàng
Nàng cũng lấy trong bóp đầm ra một cuốn sổ tay xinh xinh
Họ trao đổi cho nhau rồi lóng ngóng giở ngay ra đọc
Rồi họ cùng ồ lên, đứng dậy ôm ghì lấy nhau như ôm tình yêu của mình vào lòng
Đó là những trang ghi về một giấc mơ, một cơn mê. 
Điều kì lạ là hai người đã ghi lại giấc mơ của mình nhưng hoàn toàn giống của người kia không sai một chữ
Cơn mê của Kiều Phương!

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
*Viết tại Sài Gòn & Nha Trang 
..một mùa thu

Người dẫn chuyện: Các bạn thân mến, như đã hứa tôi sẽ hành trình cùng các bạn đến cuối. tôi chỉ xin thay mặt tác giả nói thêm vài câu về người đàn ông. Ông là một đấng mày râu thực thụ, một bậc trượng phu, một nhà thông thái học nhiều hiểu rông, là một nhà kinh tế, nhà văn, là một người đi tìm Nàng suốt đời, yêu Nàng thực lòng, si mê Nàng đắm đuối.. Với Nàng, ông là một chàng trai (mãi mãi vậy) là một bờ vai ấm áp và vững chãi cho Nàng dụi đầu vào suốt kiếp này. Họ tắm trong hạnh phúc bên nhau (trong nhau chứ) bù đắp cho nhau những thiếu thiệt trong chặng đời vừa qua, họ chăm chút cho nhau, hiểu và cảm thông nhau. Họ cùng nhau tận hưởng một tình yêu luôn tươi mới và ngày càng nồng nàn càng đằm ngọt..
Đó phải chăng là sự sửa lỗi của Thượng Đế?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]