Links - Liên kết dến các trang Website. Blogspot, fb, chuyên trang thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

27 tháng 5, 2017

** NUÔI NHAU BẰNG TÌNH


NUÔI NHAU BẰNG TÌNH 

Ru nhau giữa kiếp phận người 
Phiến môi nóng ấm mọng muồi ngát thơm

Nuôi đời nhau cuộc châu loan
Tình vào rốn động hòa tan với tình..

Yêu là say đến mê man
... ... ...

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** NHẮM MẮT THẤY ĐIỀU MỞ MẮT KHÔNG THẤY..


NHẮM MẮT THẤY ĐIỀU MỞ MẮT KHÔNG THẤY.. 

Nhắm mắt để ngoái nhìn về quá khứ
Những niềm đau u uẩn đã qua lâu
Những hình dung về ân nghĩa nhân tình
Ta sẽ thấy lòng nao nao khó tả

Ta sẽ thấy đời bao dung ta quá
Chợt bỗng ta lỏn lẻn với chính ta
Thèn thẹn như mắc lỗi với trang đài
(Đã hẹp lượng. Đáng ra là phải rộng).

Ta rất hiểu dưới trời cao lồng lộng
Gió muôn đời vẫn mãi cõng mây bay
Mà sao ta trang nam tử kiếp người
Không trải dạ giương tán tùng tỏa bóng

Ta nhạo ta, nam nhi chi hẹp lượng!
Gió ngừng bay còn là gió hay không
Sông không trôi sẽ hóa những hồ, đầm..
Nắng không chói đâu còn là mùa hạ..

Sao có thể biến quen thành xa lạ
Trả ân tình bằng những lọn những ca
Đáp lễ lòng bằng vài sợi nắng thưa
Chẳng tương xứng với tấm tình chân thiện..

Ta say đắm giữa cuộc tình cháy bỏng
Xúc động bồi hồi ngưỡng vọng.. hy sinh
Ta thương trao, phụng hiến hết tình nồng
Với tất cả.. thành tâm và độ lượng

Ta sẽ sống giữa ngập tràn biển mộng
Trân quý từng sợi nóng cuộng rong rêu
Giữa cõi trần, sống là để thương yêu
Yêu nhợt nhạt đâu phải là đang sống..

Ta quất ngựa bất kham phi lồng lộn
Rú hết ga xe cuốn chặng đường ngoan
Xé mây trời, phi cơ nuốt không gian
Lên cực lạc cùng em mềm như bún..

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** LÒNG (**Trời Yêu Mẫu..)


LÒNG
(**Trời Yêu Mẫu..)

Tiếng tim ơi thuở nào chưa thổn thức 
Còn nghêu ngao trong trẻo giọng thơ ngây
Vườn xuân kia nụ trinh nữ gọi mời 
Luồng hơi ấm phả vào người tha thiết

Tình theo ngả vòng vèo về chải chuốt
Tín hiệu lòng xúi mắt đá lông nheo
Tìm môi nhau trong nắng ủ vườn chiều
Sâu mải miết nóng cuồng lên dậm dật

Đêm buông bỏ cuộc đời.. đêm thậm thụt
Ngang nhiên đòi ngấu nghiến cuộc liên hoan
Uống ăn nhau trên đồng cỏ mịn mềm
Và cả dưới mẹp đằm nơi ộp oạp

(..Yêu tỉnh rụi chẳng lồng lên hì hoạp
Chẳng hăng say chẳng gấp gáp lăn lê
Chẳng dập dồn hổn hển xé toạc đêm..
Tông yêu của những tâm hồn yểu bệnh

Yêu lý trí, cầm chừng trà móc nhánh
Những tính toan so sánh nhẩm thiệt hơn
Đầu óc làm việc còn mệt hơn tim
Yêu nhờn nhợt nhạt nhòa như cảm cúm..)

**..
Ngoài thảo nguyên gió trời luôn lồng lộng
Cuốn phăng!.. Trời tùa mây lại một bên
Để dọn đường cho sấm sét bão giông..
Trời yêu đó!.. Mẫu tình yêu vạn thuở

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

20 tháng 5, 2017

** ĐỨA CON TRỜI ĐÁNH


ĐỨA CON TRỜI ĐÁNH

Bà lão đã ngoài tám mươi , cái tuổi mà nhiều người đã về với tổ tiên, về với cát bụi, còn bà chắc có điều gì đó ở dưới dương trần chưa làm xong, chưa trả được nên bà cố nấn ná chần chừ không dám dứt áo ra đi vì sợ quỷ sa tăng sẽ bỏ ngay vào vạc dầu sôi trong lửa địa ngục. Bà vẫn sống, thở hổn hển khó nhọc, ngực đập thoi thóp. Bà thường ngồi trên chiếc nghế đặt ở ban công, mắt đờ đẫn xa xăm mơ hồ, đầu óc lơ đễnh nhìn mọi thứ xung quanh. Lũ cháu xem bà đã lẩm cẩm, ngớ ngẩn, chúng đâu có hiểu rằng bà lão đang lần về quá khứ cuộc đời bà những ngọt bùi cay đắng, buồn vui đau khổ và hạnh phúc, bà đang cố nhớ xem mình đã làm gì không phải: mất đạo đức, vô lương tâm, bà sợ bà ăn mặn  để con cháu ‘khát nước, bà cầu mong cho chúng sẽ may mắn, tránh được những đòn trừng trị của trời đất. Chiếc ghế ở ban công như dành riêng cho bà ngồi để cầu nguyện, để thanh minh với trời thần lúc nào cũng đúng trước mặt bà mà chỉ bà mới nhìn thấy được. Đã mấy lần quỷ sứ muốn xốc nách bà đi, bà cũng đã để yên, không kháng cự, nhắm măt xuôi tay, trái tim mệt mỏi, uể oải đập rời rạc yếu ớt. Nhưng may cho bà, mấy vị thần đứng bên đã giơ tay ngăn họ lại, muốn nghe bà tấu trình để xem trong đó có những gì là thấu tình, đạt lí.
Bà là một con người bình thường, lớn lên trong khó khăn, nghèo đói, vất vả, cực nhọc, lam lũ quá sức mình. Lúc còn bé bà cũng như đám bạn bè làm đủ chuyện không tên, trong đó gần như ngày nào cũng vượt qua cánh đồng nhỏ sau làng để vào dãy đồi trọc chặt những cành củi lá gánh ra chợ bán lấy những đồng bạc cắt quý giá. Hôm nào có ai đó đốt rừng ,tuy phải đi xa hơn nhưng chặt được những cây củi to phải bằng ngón chân cái cao lút đầu người, những lần như vậy người làng đổ đi đông hơn tranh dành nhau cả khi ngọn lửa đang cháy hừng hực, cây tươi chặt ra nước chảy xèo xèo. Họ đâu kể hơi nước bốc lên cùng mọi thứ than khí đôc hại. Những bàn chân trần chai sạn dẫm đạp lên tro than còn đỏ khói mù mịt họ còn chưa coi ra gì nũa là, họ cố chặt hết vì nếu để đến hôm sau sẽ chẳng có phần mình nữa, khi lòng tham quá sức họ mới thấy cảnh cười ra nước mắt, bỏ thì thương vương thì tội, họ phải gánh những gánh củi to gấp mấy lần mình, lần mỏ dò dẫm xuống tới cánh đồng thì sức tàn lực kiện, đứng thở dốc, gánh củi nặng oằn vai, vẹo cả cột sống trông họ giống như những con rắn dựng đứng di động trên đường về làng mà bà lão là một con trườn trong đó.
Lớn lên lấy chồng, nhiều chục năm vừa làm dâu vừa nuôi một bầy con cái đã làm cho bà lão hiểu về cuộc đời, biến bà từ một cô gái hồn nhiên chân thật thành một kẻ khôn ngoan, tính toán, biến những nụ cười vô tư thành những cái nhếch mép buồn bã gượng gạo, biến cặp mắt long lanh linh lợi thành cái nhìn lơ đễnh uể oải và chậm chạm, biến cái dáng đi thoăn thoắt tung tăng thành những bước chân nặng nề, khó nhọc, biến những ước mơ cao thượng thành những việc làm tầm thường vị kỉ và thấp hèn.
Thế rồi một hôm khi bà lão đã ở cái tuổi bảy mươi tám thì thằng con trời đánh xuất hiện trước mặt bà, nó là đứa láu cá nhất nhà, nó ma lanh và bất trị nhất làng. Ngay trong anh em, nó vẫn danh được phần nhiều hơn, nếu thấy chút thua thiệt là nó giãy lên đành đạch. Trâu nó ăn lúa người ta, nó liền lùa trâu đứa khác xuống và đưa trâu mình dông mất. Nó đi chặt củi cùng chúng bạn gánh ra bán ở chợ, bao giờ của nó cũng được giá hời nhất, mặc dù củi nó xấu nhất, ở giữa bó nhét toàn dây rợ lằng nhằng đun không cháy.
Nhà nó vốn là dân trèo đò nhiều năm không một tấc đất cắm dùi ngày tháng lênh đênh, chổng mông mò mẫm vài con tôm tép sò hến hoặc chở dân làng qua lại đôi bờ. Hình như đó cũng là điều ám ảnh nó: cuộc đời không thoát khỏi kiếp lang thang, chòng chành sẽ vận vào.
Nó bỏ đi vì không cam chịu mãi cảnh khổ cực, vất vả; tuy  tuổi đã khá nhưng người vẫn quắt queo, gầy đét, đen nhẻm ốm yếu. Nó ra đi trong bộ quần áo thâm bạc vá chằng vá đụp, bàn chân trần không dép guốc, chỉ có ý nghĩ lăm lăm trong óc nó là đáng kể: “Người như nó phải sống được ở đời, nó phải thành công, dân làng hãy chống mắt xem ngày nó trở về ”.  
Mà thật, sau bao nhiêu năm mất dạng, đến gần tuổi năm mươi nó trỏ về trong chiếc xe hơi sang trọng, nó chia quà cho tất cả mọi người trong nhà, toàn là những thứ đáng giá, nó đua từng xấp tiền cho chị em đi chợ, tưởng chừng vét hết thực phẩm của cả cái chợ vùng quê hôm đó. Giọng nó cứ sang sảng, nó nói như những người có học, những người hiểu biết, nó luôn miệng cười than thiện dầy vẻ chan hòa độ lượng, nó cúi nâng cằm vài đứa bé đang được mẹ chúng bế trên tay hôn chùn chụt. Nó đã chinh phục cả gia đình dòng họ. Nó yêu cầu làm bữa liên hoan mời cả làng, cả xã, nó lôi trong xe ra đủ thứ bia lon, rượu ngoại sợ ở nhà không có, nó diễn thuyết tràng giang đại hải toàn chuyện tây tàu, chuyện đường lối chính sách, chuyện chính phủ, nó đã làm mọi người lác mắt về sự hiểu biết cao rộng và uyên thâm của nó. người thì khen sao ông ấy nói chí lí thế, kẻ thì nể điệu bộ lời ăn tiếng nói sao mà lưu loát hấp dẫn đến thế… Nó còn đi cùng chức sắc địa phương chỉ trỏ nơi này nơi kia và nó hứa mở một chi nhánh tại quê hương để thu hút con em vào ổn định công ăn việc làm, chỉ riêng điều đó đã đặt nó lên sự kính nể của những chúc sắc có mặt bên nó.
Khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại người nhà, nó cung kính đến trước bà lão, nó nói trong nước mắt lã chã:
-Thưa mẹ, con là đứa bất hiếu, bao nhiêu năm con bỏ mẹ, không giúp đỡ phụng dưỡng gì được, mong mẹ tha thứ cho con. May trời cao có mắt, con còn được gặp mẹ trong cái ngày đã thực hiện được lời nguyền, từ nay con sẽ lãnh phần săn sóc mẹ để các anh chị em con được nghỉ.
Nó quay sang những người đứng xung quanh nói có vẻ thành tâm:
- Nay tôi đã thành công, đã có điều kiện rồi, mong các anh chị các em cho tôi được chuộc lại những gì khiếm khuyết đối với mẹ, người cùng với với cha đã trao phúc đức của tổ tiên cho chúng ta.
Thực ra nó chỉ muốn nói vài lời trước mọi người để chứng tỏ mình là người con có hiếu, vậy thôi. Không ngờ chuyện lại hoàn toàn khác đi, viêc nuôi dưỡng bà lão lâu nay đang là một gánh nặng, là nguyên nhân của những cuộc cãi cọ lục đục nhau của đám con cái, nay như những kẻ chết trôi vớ được gậy, mọi người đã đẩy nó vào tình thế không lùi lại được là: “Nó phải đưa bà lão đi để cho bà hưởng chút sung sướng trong những năm tháng cuối đời mà chỉ có nó mới làm nổi”.
- Thế là quá tốt rồi chú bảy ạ - một người nói, những người khác phụ họa theo.
Chỉ có bà lão là không nói gì, có thể bà buồn do phải xa cách nơi sinh ra và gắn bó cùng nhiều sướng khổ, kỉ niệm, nơi có những người bạn già ngồi nhai trầu kể chuyện thế thái nhân tình, có thể phải xa những nấm mồ cha mẹ, tổ tiên ông bà, mồ chồng bà đang ngày ngày càng chìm vào lòng đất, chẳng ai nhang khói vì con cháu còn mải kiếm tiền.
Hay cho bà vì bà là mẹ, bà hiểu thằng con trai hơn ai hết.
Cái ngày bà lão lên xe hơi rời bỏ quê hương đi với thằng con trai để đến một thành phố đông đúc nhộn nhịp, bà con họ hang đến xúm đến vui như hội, cười nói ồn ào ấy, không ai nghe thấy thằng con bà lão cứ lầm bầm hoài: “Chém cha cái bệnh sĩ, mày đã làm tao khổ nhiều lần rồi con ạ, tao nói là để nói chứ đâu phải để làm thiệt”.
Linh cảm như mách bảo bà lão có điều gì đó không ổn, không hợp với bà, bà thấy buồn vô hạn, bà muốn được ở lại dù có chết cũng chết tại quê hương. Nhưng bà muốn cũng đâu có được, những dúa con khác cứ đẩy bà lên xe: “Mẹ đi mà hưởng chút sung sướng, khổ cả đời rồi còn gì”.
Khi xe đã chuyển bánh, con chó vẫn nằm dưới gầm giường bà lão nhìn theo người chủ của mình , mồm rên ư ử, hình như nơi mắt nó ứa ra những giọt nước.
Dòng đời vốn trắng đen lẫn lộn, cộng với sự bấn loạn ngổn ngang xào xáo của những năm tháng chiến tranh, kết quả là con bà lão có ngày hôm nay.
Bà lão như bị giam cầm trong bốn bức tường cho bà nằm, cuối cùng phải kê ngay sau bộ xa lông tiếp khách vì không thể kê trong buồng thằng con, càng không để trong phòng hai đứa cháu gái. May mà nhà có chút ban công để được cái ghế dựa cho bà ngồi suy ngẫm. Bà để ý những người giao du với nó không thấy ai là thầy giáo, là bạn bè chí cốt thân tình,mà thường chỉ có hai loại: một là những kẻ khúm na khúm núm, nịch bợ, miệng cười nhăn nhở, mồm luôn tán dương, vẻ thán phục lễ phép, lưng khum khum, chân chùng chùng, mắt lấm lét, điệu bộ khép lép giữ gìn, cùng đến với họ cùng nhiều quà cáp. Nhiều người trong số họ khi biết bà lão là mẹ của xếp chúng, chúng xà tới thăm hỏi, tặng bà những loại thuốc quý hiếm, luôn mồm khen cụ có tướng trường thọ, phúc hậu và đức độ, trách gì cụ đẻ được vị “chúa” đầy kính trọng để chúng “thờ”. Nghe chúng nói, thỉnh thoảng bà lão buột miệng:  “thế à!”. Bà cảm thấy tởm lợm buồn nôn.
Thằng con bà thì hể hả, đắc chí khi mời mẹ nó những thứ người ta mang đến biếu, ý chừng để cái thân già thấy nó cũng đáng mặt ở đời lắm lắm.
-Bà già xài đi , thân bà tám mươi mấy năm trời dễ đã một lần được sờ vào những thứ này, có đúng không? Nó nói giọng đằng hắng trịnh thượng.
Bà lão thở dài, cổ họng nghẹn đắng.
Loại người thứ hai nó giao thiệp đó là cấp trên của nó, các xếp nó. Mỗi lần có cú điện nào mà giọng bên kia ồm ồm là nó trở sang thái độ rối rít dạ dạ từng tràng dài, người nó co rúm lại nhỏ thó như một con mèo hen, như một đứa bé phạm lỗi, trông cũng phải tội nghiệp. Vài lần nó rước được mấy ông đi đứng khệnh khạng về nhà là nó lăng xăng, lung túng đến mắc cười, lúc này nó lại y như loại người thứ nhất mà nó giao du. Có lần, lúc chạy vô chạy ra mải o bế người khách, nó đã đá vào bà lão té lăn chiêng, bà phải tự lồm cồm bò dậy men ra ban công ngồi vào chiếc ghế của mình, lòng bà xót xa đau thắt lại,bà thở dài mệt nhọc ngao ngán và đắm mình trong suy tưởng, bà khẽ gọi tên chồng mình, không ai hiểu bà lão đang nghĩ gì… Có lần nó bực bội chuyện ở cơ quan, mặt hầm hầm một đống, nó chì chiết đay nghiến bà, chồng bà, nó nguyền rủa cả tổ tiên, giọng nó nghe còn chối tai hơn những mụ hàng tôm hàng cá, nó than thở nếu không là con của nhưng bị thịt vô tích sự thì đời nó đã khác nhiều, nó trách móc bà lão đủ điều, theo nó thì vợ chồng bà chỉ nặn được cái bản mặt hãm tài của nó, ngoài ra không để lại cho nó một thứ gì gọi là có với thiên hạ.
-Đồ súc sinh, tao để đức lại cho mày thằng chó ạ.
Bà lão không còn kìm được nữa, mắt bà long lên đầy sinh khí và quyền lực:
-Mày tưởng mày được như ngày hôm nay là do những mách khóe thủ đoạn ba que của mày hay sao? Mày không gạt được người đời mãi đâu con ạ.
Bà lão nói trong cơn giận tụt độ, hai thái dương bà giần giật, toàn than run bắn lên, mồ hôi vãi ra như tắm, môi bà mấp máy như còn muốn nói nhiều nữa, nhưng có thể bà thấy là vô ích, bà trừng trừng nhìn thằng con trai hồi lâu cho đến khi đợt sóng sinh lực cuối cùng trong người bà dần dần xẹp xuống, thân thể bà cũng teo tóp nhăn nhúm trông thật thảm thương.
Kể từ đó, bà lão không bao giờ nói nữa, bà hoàn toàn câm lặng, hoàn toàn sống trong suy tưởng, bà thấy nhói lên nơi ngực trái, tấm thân già còm cõi vặn xuống, chới với, rồi mê man đi, bà muốn chết nhưng trời chưa cho bà chết.
Bà lão không còn đủ sức và sáng xuốt để hiểu mình đã mắc tội gì : “tội làm người ư”? hay tội của bà là đẻ ra đứa con này. Bà mơ màng thấy quỷ sứ hiện đến kéo bà đi nhưng lại có bàn tay ai đó ngăn lại.
Bà lão vẫn sống, vẫn lui cui một mình trong căn nhà trống vắng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng chân mèo hoang bước rón rén rình lũ chuột đang chí chóe nơi chạn thức ăn thừa mứa trên ngăn bếp. Con dâu bà còn mải đi làm, mải đi tập thẩm mỹ để hòng cái tuổi bốn mươi mấy về thời con gái, đẩy những nếp nhăn ra khỏi khuôn mặt dã bở ra như bã sình bắt đầu khô hết nước. Hai đứa cháu gái bà mải đến vũ trường, đến bể bơi để khoe những cặp đùi của chúng với đám bạn bè cùng cảnh có lắm của thiên đang cần vứt về trả địa, chúng nó đang phải đi học “tiếng anh” vì theo chúng bây bây giờ chẳng có anh thì cũng chẳng có em.
Bà lão thấy mọi sự như nhòe dần đi, tan vào xa sôi, đã lâu rồi bà nghe, bà nhìn những gì xảy ra xung quanh bằng linh cảm chứ không phải bằng tai mắt nữa, bà như thấy các cháu đã về đến cầu thang, tiếng bước chân , tiếng cười nói vẳng vào lòng bà, bốn năm đứa chứ không phải hai, chúng quấn lây nhau cuông nhiệt, hơi nóng từ cơ thể chúng phả ra tới chỗ bà cùng mùi bia rượu, mùi dầu thơm. Thỉnh thoảng con Hạnh ré lên như bị cù vào chỗ nhột, trong khi con Phúc lại cười rúc rích. Chợt một đứa bạn cháu bà nhận ra bà lão nằm trên giường mà chúng vẫn tưởng là tám giẻ rách, chúng ra hiệu cho nhau giữ ý, nhưng chính cháu bà lại toe toét nói:
- Ôi tưởng gì chứ ngại bà già ấy à, bà không biết gì đâu, ta cứ tự nhiên. Một thằng tiến về phía bà lão xòe bàn tay huơ qua huơ lại trước mắt bà như để kiểm tra cho chắc ăn, rồi cả bọn cười ầm lên như bọn điên, chúng mở nhạc cuồng loạn, thi nhau nhảy nhót uống bia.
Có lẽ cái tai bà lão sinh ra  không phải để nghe những âm thanh có tần số cao như những bản nhạc chúng mở, hay bà đã bước một nửa người sang bên kia cuộc đời lên bà chỉ mang máng nghe được tiếng thở gấp gáp, hổn hển, những tiếng nói thì thào trầm thấp xen lẫn tiếng ì oạp nhóp nhoép như ai đó lội giữa sình lầy.
Bà lão đang cố đưa nốt nửa người còn lại về nơi thiên cổ, như con giun dã chui được phần đầu vào lỗ đất, bị ai đó lấy que chận lên mình, phần đuôi còn lại đang quằn quại vật vã tìm cách chui theo nốt.
Tiếng ộp oạp cứ vỗ vào tai bà, tuy mơ hồ xa xăm nhưng vang động dữ dội vào nơi tận cùng sâu thẳm của khối óc, nó như thôi thúc cái tâm hồn đã héo úa kia cố chui nhanh thoát khỏi kiếp làm người, thoát càng xa khỏi căn phòng các cháu bà, nơi phát ra những tiếng động ấy.
“Các cháu bà” bà lão muốn nhếch mép cười. Thật mỉa mai: Hạnh, Phúc là hai đứa con riêng của cô vợ mà con trai bà hằng yêu quý, cưng chiều, trong một lần tình cờ bà lão đã biết được bí mật đó. Bà thấy làm lạ là thằng con lõi đời của bà lại chẳng có biểu hiện gì là khổ đau, dằn vặt “chẳng lẽ nó không biết chuyện hay chăng; chắc nó biết phải chấp nhận vì suy cho cùng nó đã làm cho thiên hạ ngậm đắng nuốt cay vì nhiều chuyện khác”
 “Khốn nạn cho thân nó quá”
Du sao về điều này, bà thấy thương thằng con trai bà vô hạn, tình thương mang một chút vị kỉ, tình thương của cõi lòng người mẹ, bà thấy buốt từ tim lan dần, trào lên bao trùm tận óc, sâu vào tận xương tủy: rồi như có vật gì đó đen ngòm nặng như một trái núi đè lên bà, nghiền bà tan biến vào hư không.
Hôm ấy, khi thằng con của bà lão về tới nhà trong sự thất vọng, ê chề vì đường danh vọng của nó đã hoàn toàn kết thúc, đã chấm hết, có thể nó sắp bóc lịnh dài hạn, thì bà lão cũng về với tổ tiên.
Trái tim mệt nhọc của bà lão đã thôi không đập nữa, đã nát, chỉ có dòng nước mắt như còn ứa ra, chưa ngưng chãy hẳn. 

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** THẺO VẢI CUỐI CÙNG (Thời khắc làm Người)


THẺO VẢI CUỐI CÙNG
(Thời khắc làm Người)

Khi 
thẻo vải cuối cùng
Không che đậy
cái gì đằng sau nó
Nó quên làm nhiệm vụ
Của thẻo vải cuối cùng..
Đêm hoang đàng
Linh đình
Thịnh nộ
Hất tung hình thức giả bộ
Chỉ còn ta giữa cái ngã ba:
Một đi về dối trá
Người chỉ là hạ tiện..
Một đi về thanh cao nhân bản
Rất người
Phẩy tay trước trước ngắn lùn thấp kém.. 
**
Giữa sự xô bồ hung tợn
Những ham hố lồng lên trần trụi thấp hèn 
Vẫn còn những tia sáng long lanh
Lung linh
Những tâm hồn thánh thiện
Ngủ với nhau vì tình
Không hề do toan tính
Cảm xúc bật tung khi da thịt miết trượt lên nhau
Tình trộn vào tình hào hển.. 
Nụ hôn nồng nực như nha phiến
Rướn đi em 
Ghì đè đi anh
Dắt môi dí vào ngậy bổ
Lưỡi trườn tới miên mào
Ghìm lại thói tham lam, nâng cấp
Thẻo vải cuối sàng ngoảnh lại hớn hở đá lông nheo..
Không ai cần đến nó
Khi họ làm người
Khi họ trong thời khắc 
Thực sự là người..

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** VỌNG


VỌNG

Trong biển người mênh mông
Mong tìm một tấm lòng
Mơ mình là gió lộng
Rắc hương đời thênh thông

Có không giấc mơ hoan(?)
Miền trời nào cũng rộng
Lối gió là lối mộng
Dừng lại là.. thinh không

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

18 tháng 5, 2017

** ƠI LÁ VÀNG BAY, LÁ VÀNG BAY


ƠI LÁ VÀNG BAY, LÁ VÀNG BAY

Khi lá vàng kia chẳng muốn rơi
Dù cành vẫn nuối tiếc khôn nguôi
Xuân dẫu hồi xuân còn níu lại
Thì lá vàng bay vẫn cứ bay..

Chỉ có tình ta vẫn nguyên sơ
Vẫn xanh như lá dưới nắng trời
Vẫn tươi như nụ vừa chớm hé
Vẫn tỏa hương nồng sang cõi em

Ô kìa, em vẫn cứ thanh xuân
Vẫn cứ tràn trào nhựa yêu đương
Thương cái sừng trâu thời mười bảy
Mà không thương xót kẻ lưu đày..

Haha.. không dám! (kẻ lưu đày) 
Ăn mày tình ái.. hỏi ai đây!
Chẳng "Mit tơ" nào như thế cả
Trượng phu Nam tử.. khẩy cười đời. 

Vì thế, Nàng ơi hãy vui tươi
Yêu lộn lồng lên.. kiểu hai mươi
Trộn với đằm dai bền gió nắng
Có sá chi đâu chuyện tháng ngày

Ơi lá vàng bay, lá vàng bay
Tóc xanh chuyển muối cả chục mùa
Lòng xuân cứ mãi xanh như lá
Thu cứ nồng say như cõi thu
... ...

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** NƠI DẤU LẶNG DỒN ÙN


NƠI DẤU LẶNG DỒN ÙN

Nơi chàng vừa đi qua
Một vùng đầy hăm hở
Nàng cười xinh đáo để
Đáo để để mà xinh

Nàng gieo vào tim chàng
Một dáng hình mẩy nở
Nàng cấy vào hồn chàng
Một niềm tin sắt đá..

Trời qua xuân đến hạ
Chim sáo bay sang sông
Đời vẫn cứ gập ghềnh
Phai nhạt dần ước vọng

Trời cứ cao lồng lộng
Mơ mộng lưa thưa dần
Trăng muộn hóa trăng suông
Nhuốm đêm bàng bạc trắng

Nơi đây chàng đang đứng
Ngắm đời bước qua nhau
Để lại những miểng sầu
Rớt phía sau quá khứ

Chàng gặp may, (số đỏ)
Nhặt được thẻ đào hoa
Đời đằm giữa thương yêu
Muốn lên, đâu dễ được

Âu trời sắp đặt trước
Chẳng chống nạng làm gì
Phước họa có hai bề
Dại gì rinh phần họa

Hạ, mùa hoa sen nở
Thoang thoảng mùi bùn nồng
Ngan ngát nhụy nực hương
Giữa ngàn xanh màu lá

Thu nhuộm từng ngọn cỏ
Cúc vạn thuở bung đài
Vàng nỗi nhớ nàng ơi
Nơi ngày xưa nhàu vải

Đường đời đâu dừng lại
Chờ nước chảy qua cầu
Hồ thu, chiếc cần câu
Luận nhân tình thế thái

..Chỉ Tình là còn mãi
Cái còn lại ở đời
Làm ấm cõi lòng người
(Trời ngủ quên cũng vậy).

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

15 tháng 5, 2017

** TRÌ VIÊN THANH LIÊU..



TRÌ VIÊN THANH LIÊU..

Một cánh chim bồ câu 
Cười nhìn tia nắng sớm
Nắng hây nâng cánh mỏng
Chim bay về bao la..

Một vầng mây màu lơ
Lúc trời quên thả gió
Mây lượn lờ uốn éo
Rồi trôi về phương xa

Một hồn thơ hào hoa
Phong lưu giữa tình đời
Thơ bay, lòng rộn rã
Thảo nguyên nắng chan hòa

Một khúc mê nồng nao
Ước về chốn hoa đào
Tình trộn tình thực ảo 
Đằm giữa vũng liêu trì

Một trời hương ngàn hoa
Rắc vãi ngợp ngân hà
Wow! mùi quen quen lạ
Bởi đó. dành riêng ta

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

13 tháng 5, 2017

** Khi Em Chỉ Mặc ..Mùi Hương



Khi Em Chỉ Mặc
..MÀN SƯƠNG
 
Người ta mặc lụa mặc là
Để tô thêm nét kiêu sa trang đài
Còn em dáng hạc vóc mai
Em sang, không lụa chẳng là.. càng sang
Khi em chỉ mặc mùi hương
Như làn khói mỏng màn sương vô hình
Mùi hương màu nắng thơm nồng
Ngất ngây anh giữa miệt trần ơi em..

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
 

** TẮT ĐÈN ĐI EM


TẮT ĐÈN ĐI EM

Tắt ngọn đèn, thổi tắt nến đi em
Trong mờ ảo em càng thêm ngà ngọc
Không chỉ mắt mới làm anh nhìn được
Tay luồn trườn, cảm nhận hết đó em..

Có phải trời sắp nổ trận bão giông
Biển sắp nổi cơn sóng ngầm nghiêng ngả
Mà trong anh, người rần lên chao đảo
Sấm sét nào xé vũ trụ làm đôi

Có phải tình làm hai nửa của nhau
Hai giọt nước sắp hòa vào làm một
Hai cực điện sắp chập cho đoản mạch
Hai cuộc đời đang nung nóng nhau lên

Có phải người làm tình tội tim anh
Đập dữ dội khi thấy em mở lối
Động nghìn năm rêu phong mờ ba phía
Biển bồng bềnh ôm trọn quả ngư lôi

Có phải tình làm tội xác thân anh
Nợ rồi em, người liêu xiêu lảo đảo
Đầu khù khờ quên màu thu rơi lá
Cứ tưởng rằng sáng xuân rộn tiếng chim

Cứ cho là anh sẽ khổ vì em
Suốt kiếp này và chín đời kế tiếp
 Thì kiếp nào anh cũng không hối tiếc
Nướng bếp tình, ngấu rượu bã men em

Tắt hết đèn, thổi bớt nến đi em
…Đi em…

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** LÊNH ĐÊNH trên tình Em


LÊNH ĐÊNH
trên tình em

Tình anh trôi lênh đênh
Trên tình em đượm mộng
Nước hương ngầm sóng sánh
Đỏng đảnh chảy nuột mềm

Bè tình từ thượng nguồn
Vượt mớn ghềnh ào xuống
Gặp tình em hớn đón
Để ùa vào lênh đênh

Tình ru ta rong lên
Thăm mội nguồn hương tỏa
Bơi môn lòng xôn đọa
Lênh đênh ôi lênh đênh..

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** GỐI ÔM ƠI


GỐI ÔM ƠI
merci
**Chùm thơ hehe..

Đêm dài anh mãi ôm em
Tình anh nóng bỏng, lòng em ấm nồng
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Bên em, đời cứ đèo bòng phu thê
Em hiền ngoan lại nhu mì
Cứ nằm thiêm thiếp đợi chờ tình anh
Mềm như lụa mướt như nhung
Sinh ra là để cùng anh chiếu giường
Những đêm đời nổi cơn khùng
Chỉ hai ta biết mặn nồng là chi
Miền thương, em mãi song kề
Chia bùi sẻ ngọt, chẳng thề nên câu
Lòng vàng đâu phải là thau
Trung trinh một kiếp ngọc châu cả đời
Nắng lên em thích hong phơi
Cởi đồ giặt hết từ ngoài vào trong
Nào cần thắt đáy lưng ong
Thân êm ôm sát ngát nồng canh khuya
Nào cần son phấn mày mi
Vẫn tròn như cái chi chi giữa đời
Ta mình vui nhỉ, em ơi

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** GỌI TÌNH CẨM ÁI ĐÀI TRANG


GỌI TÌNH CẨM ÁI ĐÀI TRANG

Chim ca hót trên cành xuân trổ nụ
Lời khát khao tiếng gọi ái mời ân
Không gian loang trùm nức những giọt lòng
Thanh sang quá như tiếng nàng trong gió

Có phải em là họa mi không đó?
Rộn vang niềm thương ngọt lựng mật ong
Dáng tiên nào? trang đài quá ơi em
Đằm vương xạ loang tràn ngào nóng ấm

Anh là kẻ hát rong lời tú cẩm
Sô lô bài tha thiết đợi tình em
Mặc thời gian vần đổ tuổi xuân mình
Chờ em đến để về cùng gió mặn

Anh vẫn biết Thiên lý thơm màu nắng
Nhưng không ngờ vượt hơn cả đợi trông
Bởi vì em là Thiên lý bông vàng
Vàng trong cát, sa trung kim tương cảm

Tương, tương cả nét tướng ngời thanh viễn
Bất chi lao - trường túc tuyệt ngần lên
Ngất ngây lòng kẻ lãng tử lang thang
Trong mãn ý mãn lòng.. ừhm.. mãn nguyện

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** NƠI NEO ĐẬU TÌNH ANH


NƠI NEO ĐẬU TÌNH ANH

Tình tấp tểnh trên đồng hoa trần thế
Trong bao la ngàn sắc nhuộm muôn hương
Một cánh diều nối đất sợi dây cương
Để chim én tìm mùa xuân chao liệng

Ngàn năm biển giữa trùng khơi vỗ sóng
Thuyền lồng lên bởi biển cứ dập dồn
Biết đâu thuyền muốn vào lộng tìm yên
Neo đậu bến châu loan ngọc bích

Như tình anh rong chơi miền thỏa thích
Lang thang tìm nơi neo đậu con tim
Chỉ đến khi vào ngủ giữa tình em
Anh mới biết đây chính là bến đậu

Như trẻ ấu bú no tron sữa mẹ
Vẫn mân mê bầu vú phía bên kia
Bơi trong em mải miết đến trào tràn
Anh vẫn muốn đến tận miền.. hổn hển

Trong viên mãn mới biết em vô tận
Bởi tình em Là bến trọn nồng say
Để tàu anh thả neo chỗ an bài
Ngoan như đã qua tù đày tình ái


Bến cười thỏa nhìn ngư lôi trễ nải
Một nụ cười độ lượng giữa niềm hoan
Cám ơn trời, ồ nhỉ cám ơn em
Như sợi giữ cánh diều anh no gió
... ...
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

12 tháng 5, 2017

** CƯỢC LÀ..


CƯỢC LÀ.. 

Cược là sương đậu mắt em
Để long lanh nụ cười duyên mong chờ
Để long lanh cả mây trời
In trong hồ nước rạng ngời dáng em

Cược là em giữa vườn xinh
Hương hoa dành lối nhường em sắc trời
Bướm quên không đậu lan, nhài..
Mà theo gót ngọc trang đài vấn hương

Cược là tình rưới đường duyên
Để hôi hổi nóng tỏa lên nồng nàn
Nửa trời kia nổi cuồng phong
Chỉ mong song bước nẻo tình cùng em.. 

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

9 tháng 5, 2017

** LỐI THU MƠ


LỐI THU MƠ

Muốn tìm một cánh rừng hương
Bên hồ nước mát trong ngần suối hoa
Tự tay dựng một ngôi nhà
Gió lùa trăng đến, thơ là niềm vui..

Và cùng em, giấc thu đôi
Thuyền thanh thanh chiếc mái chèo ngắm sen
Bồng bềnh trao nụ môi quen
Có hương dã thảo quyện hương mĩ kiều

Bạch liên cánh mọng nắng chiều
Tỏa hương từ nhụy, thủy triều gương loang
Lòng sao cứ nhẹ lâng lâng
Đời trôi thong thả bên em mạn thuyền..

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

6 tháng 5, 2017

** ÍCH KỶ


ÍCH KỶ
.
Đã người, ai cũng tham lam
Bản năng sinh tồn.. chút chút (!?)
Nghĩ cho mình luôn trước hết
Sau rồi đến cái cùng con..
.
Thấy khổ, có động lòng thương!
Nhưng do nghĩ "Tôi" trước đã
(Biết đâu mình ừhm.. con cái
Có ngày còn khổ tệ hơn)!
*/.
..Hay chê người đời ích kỷ
Đâu rằng: mình tệ gấp năm
Mọi điều đều cho mình trước
Ăn ốc, vỏ đến phần người..
.
Ây zà!
Khó quá Xanh cao
Mười phần dành mình hết chín
Thập toàn "Tôi" xong mới đến 
Những người thân thiết yêu thương
.
Sự lòng tỏ với thế nhân
Vôi hàu.., vôi nào cũng thế
Đã vôi thì đều bạc phếch
Và tiền, mãi lạnh như băng
*
Khi nào lòng mở thênh thang
Nghĩ cho người thân yêu trước
Nhận về ân tình bù đáp
Để đời là cuộc vun nhung
..
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN


5 tháng 5, 2017

** CƠN MƠ KHÔNG CÓ TRƯỚC


CƠN MƠ KHÔNG CÓ TRƯỚC

Người đời không tìm cơn mơ
Như tìm niềm thương nỗi nhớ
Như tìm bạc tiền trong tủ
Càng không như của lộ thiên

Chập chờn giấc ngủ không ngon
Cơn mơ đến tìm người ngủ
Người mơ, mơ gì gì đó
Thể là có một giấc mơ

Cuộc đời không đẹp như mơ
Yêu thương trong mơ tuyệt vời
Xa xăm trong mơ gần gụi
Cửa lòng luôn mở thênh thênh

Cõi tình trong những man miên
An nhiên như từng hơi thở
Mơ vùi người trong ngái ngủ
Ngủ vùi lại thấy cơn mơ

**/...
Một đời theo mộng theo mơ
Cho ta thấm thêm tình đời
Mơ yêu quen quen lạ lạ
Như cùng tiên nữ cung trăng

Thế rồi em trong mơ anh
Theo nhau trao duyên gởi nợ
Đường xuân muôn hoa thắm nở
Bước tình rộn khỏi miền mơ

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

4 tháng 5, 2017

** TỚI ĐÂU RỒI TA..


TỚI ĐÂU RỒI TA..

Đi qua đời nhau..
Tới đâu rồi anh?
Đâu rồi em?
Không có đích. 
Không qua được!
Một lằn ranh như tóc
Nhưng là cả cuộc đời..

Đi vào đời nhau
Khám phá chốn nồng nàn
Những cơn điên
Cơn khát..
Vào đâu anh?
Tới đâu em?
Cơn ham..
Vô bờ...
Tột cùng những si say trần thế.
Cuộc sinh tồn hăm hở

Cả đời vẫn cứ ở trong nhau
Vạn đời rồi chẳng muốn thoát ra nhau
..Lạ nhỉ.
Wow!
Đó là thiên tài của tạo hóa
Phần nhân bản của con người

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** XÁC TÌNH


XÁC TÌNH
**Viết về những cuộc tình đột tử hay héo mòn tàn tạ rồi chết.., để xác phơi đầy nghĩa địa

Có đi đến nghĩa địa tình 
Mới hay la liệt xác sình chưa chôn
Xác tình chết đủ nguồn cơn
Nhưng chung một cớ rằng không còn tình
Chỉ còn thù hận đau thương
Chỉ còn cay đắng tâm can nỗi niềm..
Nhiều xác teo tóp nheo nhăn
Hằn sâu đau khổ nát tan linh hồn 
Có xác trương nở to đoàng 
(Chắc khi sống cướp được.. nhuồn nửa kia)
Ông trời se nợ làm chi
Để cho tình chết xác đè lên nhau
Trời hay người, tại ai đây(!?)
Để nên cơn cớ xác đầy tha ma
Không đem nhau tới Thiên hà 
(tung tăng suốt kiếp mới là tơ duyên)
Sống không nuôi dưỡng vun trồng 
Cho tình càng mặn càng đằm thêm ra
Lại đang tâm giở thói tà
Để cho tình chết, tình là dây oan
Xác tình trôi chật dòng sông 
Phản trắc tráo trở vô ơn.. ấy vầy!
...
Ai chôn lấp những xác này 
Để cho nhân thế đêm ngày.. môi ngoan
Để cho nhân thế 
đêm ngày chỉ yêu.. 

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

** TÌM MÔI NHAU..



TÌM MÔI NHAU..

Tình xa cho mỏi mòn trông
Về gần môi mọng thả rông linh hồn
Ái tình như một thỏi son
Sinh ra là để miết mòn nét môi
Ta nghe tiếng vuốt ve đời
Mơn trên mềm mịn mỉm cười bằng tay
Luồn trườn mười ngón chen nhau
Dẫn môi lưa cảm nhận đời quá ưư...

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

2 tháng 5, 2017

** CHOÁNG


CHOÁNG 

Trời nắng hây, sao ta lại choáng
Hỏi trời? hay ta tự hỏi ta
Ngọc ngà với ta đâu phải xaphia, rubi.. huyền ảo
Mà có thể chỉ tấm lòng hiền lương thơm thảo 
Một dáng hình nở nang thanh sang khỏe mạnh..
Nàng đã đưa ta đi về miền vô trọng
Nhấm nháp cái lâng lâng
Thả tình ta trôi giữa suối lòng
(Phận đời qua khúc đoạn lênh đênh..
Qua cả những lang thang rong ruổi)
Thiên hạ lắm giai nhân!
Tri kỷ được mấy nàng?
**
Chỉ khi gặp Nàng
Ta choáng
Lãng tử nặng tình không thích cứ mãi làm gió thoảng
Rong chơi trên đồng ngàn vạn cỏ hoang
Hoa
Chỉ khi đến bên hồ
Giữa trời thu trong vắt
Một bông sen trắng nuột
Ngần lên
Ta ngây ngất
Ta cảm thấy mùi thơm da thịt từ Nàng
Ngan ngát nực nao gây nghiện
Cặp đùi là đường dẫn qua miên man hoang mạc
Ta muốn tắm suối rừng đen Napoleon từng tắm
Napoleon từng choáng
Cuộc đời nào không run rẩy choáng 
trước nhụy bung loang..
**
Anh mãi ở bên em
trên đường xuôi vạn lý 
muốn làm một học trò cá biệt, to đầu.. 
chuyên gây choáng cho cô
nhớ nha cô
thế thôi

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
Từ: Thi yên Đình Nguyên