THẰNG NHỎ
Nó mới mấy tuổi đầu,
còn nhỏ lắm. Mặt mũi nó đen nhẻm, mốc xì, mái tốc rối rắm quăn queo bù xù như nắm
bùi nhùi khô giòn, tưởng chừng nếu đặt bàn tay lên đầu Nó bóp nhẹ thì đám tóc ấy sẽ gãy vụn đi. Tuy
nhiên, đôi mắt Nó long lanh trong sáng với vẻ hồn nhiên, nghịch
ngợm, ánh lên tình yêu thương và lòng nhân hậu.
Nó thường tha thẩn chơi giữa đồng
nội, nô giỡn với cỏ cây hoa lá, với các chú côn trùng nhỏ bé. Thỉnh thoảng, nó phải trông em cho cha
mẹ và anh nó đi kiếm cái ăn ở tận đâu đâu
trong rừng sâu núi thẳm.
Một bữa cha nó chạy
như bị ma đuổi về nhà. Những ngọn cỏ may, dây mắc cỡ bên đường quấn chân ngã
dúi dụi nhưng cha Nó lập tức bò dậy chạy tiếp, tay khư khư nắm
chiếc áo rách cuộn lại như có vật gì bên trong. Nó đang ngồi bên một cây cao giữa
trảng cỏ nên nhìn thấy rất rõ mọi chuyện kể cả nét mặt rạng rỡ của cha nó khi
giơ cái vật mới bắt được ở đâu đó trong rừng hay duới suối cho mẹ nó
xem. Trông họ thật hân hoan vui mừng, thỉnh thoảng hai người lại ngoái nhìn xung quanh cố ý dấu
diếm bí mật riêng không muốn cho ai biết cả .
Tối đó nhà nó thật ấm cúng, chan hòa niềm vui qua
những nụ cười
Mới tinh mơ hôm sau, nó đã bị dựng dậy để trông đứa
em còn bé tí. Nhìn dáng người mẹ te te chạy theo cha đang khuất nhanh vào rặng
cây rừng, nó ngờ ngợ có liên quan đến cái cục gì đó chiều hôm qua. Nó nghĩ chiều nay chắc cha mẹ
Nỏ sẽ đem về nữa, nhà sẽ vui hơn nữa.
Nó thì không biết nhưng chuyện cha nó tìm được
vàng không dấu được lâu, ngay khi vừa tóm được về ngang qua
con suối đang chùi rửa, chọt bớt đất cát đi thì bí mật đã bại lộ, có ai đó đã nhìn thấy và thế là đêm ấy
cả làng đều biết. Mới sáng ra, đã có mấy người í ới ngoài ngõ,
khi được biết cha mẹ và anh Nó đã đi, họ liền ba chân bốn cẳng chạy theo,
cuốn theo cả một đoàn người khá đông như đàn ruồi nhặng đánh hơi được đống phân
mới.
MỜI ĐỌC TIẾP (BẤM DƯỚI)
Đoàn người cắm đầu, cắm
cổ chạy miết theo hướng Nó chỉ, cuốn lên đằng sau một đám bụi mịt mù, đỏ
au, chỉ có vài con chó chạy theo họ thỉnh thoảng còn dừng lại
nghếch chân tè vào bụi cây để đánh dấu đường về.
Đứa em vẫn ngủ, nó ngồi
một mình sực nhớ hồi khuya, sau khi ngắm nghía mãi cái cục gói trong chiếc áo,
cha nó đã dấu vào trong góc gậm giường. Không cưỡng nổi tính tò mò, nó chúi đầu
vào moi móc, tìm kiếm. Chẳng mấy khó khăn, nó đã lôi ngay ra được một cục gồ ghề,
nằng nặng, đem ra giữa sân ngồi bệt xuống, hai chân dạng ra chàng hảng. Nó bắt
đầu nhìn soi mói, trông như chứ chó con lần đầu tiên ngắm
nghía một con cốc lạ lẫm.
Ngoài ngõ, gã mặt móp xuất hiện đúng lúc, gã
cũng chỉ xuất hiện những khi trong làng có ai đào đãi, tìm được vàng hay lâm sản
quý hiếm. Cái mặt gã chắc vì va
chạm quá nhiều với đời nên đã móp méo, dị dạng y như chiếc thùng tôn mỏng bị đập
dẹp, dúm dó, bị dẫm lên cho bẹp nhép rồi được lôi giãn trở lại. Trong toàn bộ sự
méo mó, lồi lõm ấy chỉ lẫn vào hai con mắt là tròn, linh lợi, giảo hoạt đến mức
gian ngoan, xảo trá. Nhà gã ở đâu tận ngoài thị trấn, thị xã. Có khi nghe đồn
gã cực giàu, nhưng ngay sau đó lại nghe lão khánh kiệt, nghèo khổ, rồi lại cực
giàu rồi lại nghèo túng. Đời gã cứ giật lên giật xuống, gập ghềnh lồi lõm như
cái mặt lão vậy.
Gã nhìn thằng bé và cười gây
thiện cảm, tay gã lục tìm một trong số rất nhiều túi áo quần trên người, gã lôi
ra một thứ mà đứa trẻ nào cũng thích, cũng nuốt nước bọt
Với lũ trẻ con, gã mặt
móp luôn là kẻ hào phóng, gã tỏ ra hiểu chúng, đáp ứng những thứ chứng yêu
thích.
Gã chìa tay ra trước
thằng bé tội nghiệp, phút làm quen nhanh chóng trôi qua, họ đã như là
đôi bạn tri kỉ từ kiếp trước. Gã chỉ nhìn lơ đãng cái cục gồ ghề thằng bé để
trên tấm áo.
Đứa em trong nhà đã
no ngủ thức dậy khóc toáng lên khi không thấy mẹ, thằng bé chạy vào bế em lên,
lúng túng dỗ dành nhưng không làm sao cho em nín được. Nó nựng, nó vỗ về, nó đi
vòng quanh, nó cố làm thật giống mẹ nhưng vô
hiệu vì đứa em chỉ cần sữa mà thôi. Nó bế em ra sân, một đống toàn là những thứ
nó thích được để bừa bãi trên tấm áo, nơi trước đó vẫn để cái cục gồ ghề, nằng
nặng.
Gã mặt móp đã biến đi
như một bóng ma cùng cái cục ấy.
Thằng bé thật mãn
nguyện trong thời khắc đáng nhớ đó, nó đã trịnh trọng dành lại ba thứ cho cha mẹ và anh nó.
Trông nó thật hạnh phúc, ít nhất cho đến chiều tối khi đoàn quân thất
bại, mệt mỏi, nhếch nhác trở về, không ai trong họ đào đãi được một tí vàng nào
dù chỉ bằng hạt cám.
Bỗng cha nó nhìn thấy
cái áo của mình nằm phơi giữa sân, cặp
mắt đang bơ phờ mệt mỏi tức khắc long lên sòng sọc pha nỗi hốt hoảng, thất
kinh. Ông ta hầm hầm lôi giật cánh tay thằng bé tưởng chừng sứt ra khỏi bả vai,
thằng bé khóc thét lên bàng hoàng, người cha giận dữ đến tái mặt, hai hàm răng
đánh lập cập không nói được nữa, ông chạy bổ vào gầm giường chổng mông bới đào
túi bụi như con chó bươi theo hang chuột.
Người cha quay ra bước đi run rẩy, hai thái
dương giật giật, da xám ngoét, mắt trắng dã như lơ mơ nhìn ngọn gió đang bay giữa
trời. Cặp mắt ấy lướt đi,
lướt đi giữa mơ màng rồi thấy một khuôn mặt nào mờ ảo, quen quen.
“Đúng rồi! Nó là con
ta”.
Thằng bé hiện ra rõ dần
trong mắt cha nó, cặp mắt đang trắng dã tự nhiên đỏ bầm lại hằn lên những tia
máu tươi. Hình như toàn bộ sức lực của người cha mất đi trong những năm tháng vật
lộn kiếm sống nay được hoàn trả lại. Y lồng lên như một con hổ đói, con trâu mộng
lao vào thằng bé để trút tất cả sự giận dữ điên cuồng, tay đấm, chân đá, gậy
phang, dao bổ đến xương đồng da sắt cũng phải tan ra hàng trăm mảnh hay nát bấy
thành một đống bùn nhão chứ đừng nói là thân thể một đứa trẻ con.
Mụ vợ khi hiểu ra thằng bé là thủ phạm đánh mất
vật đổi đời của gia đình, mụ cũng lồng lên chẳng kém, nếu có con sư tử nào dữ dằn nhất mà nhìn cảnh mụ hoa tay, múa
chân, miệng ré lên từng hồi man rợ thì nó cũng phải dông tuốt vào rừng xanh. Mụ a dua cuồng nhiệt
khi chồng mình đánh đập thằng con thừa sống thiếu chết .
Lúc sau đã quá mệt,
người cha cũng nằm bẹp xuống đất thở hổn hển. Bỗng y bật dậy như một chiếc lò xo, mắt
trừng trừng nhìn vợ - kẻ đã đẻ ra thằng nhỏ, cội nguồn của sự bất hạnh này. Phải
chăng tay nghề vừa được tôi luyện, nên khi y phang cái khúc gỗ nặng về phía vợ mình thì
ngay nhát đầu tiên đã trúng
phóc một bên thái dương. Mẹ thằng bé đã không biết trời đất gì nữa. Mụ khựng lại
như là để đánh dấu điểm dừng của cuộc đời rồi lảo đảo, lảo đảo, cái đầu nghiêng
nghiêng, hai tròng mắt nhìn vào nhau, cùng nhìn vào sống mũi như kẻ bị thần
kinh, ẹo ẹo, ẹo ẹo, rồi ngã vật xuống, miệng mụ còn há ra méo xệch một cách mỉa
mai, thuận đà người chồng còn nện thêm một đòn nữa, nhưng đã quá thừa; thừa hoàn toàn!.
Thằng bé không chết,
đó mới là điều không tin nổi. Tuy nhiên, nó thân tàn ma dại, người ta bó thuốc
cho nó, dần dần một chân nó đã lê đi được, còn chân kia chỉ kéo lết trên mặt đất,
bàn chân quay ngang ra, như kéo một khúc cây, một của nợ, một bằng chứng. Cả
hai tay thằng bé đều bị dập nát, một cánh tay liệt hoàn toàn, không còn chút cảm
giác, lõng thõng treo ở vai, cũng chỉ có tác dụng duy nhất là làm bằng chứng. Nhưng là bằng chứng gì, để mà làm gì, nó đâu
cần mà cũng chẳng muốn. Cánh tay còn lại tuy cũng gãy làm mấy khúc nhưng đã dần
hồi phục lại, nó có thể đưa cái ăn lên miệng mặc dù hết sức khó khăn.
Thằng bé như hiểu ra:
nó chưa bao giờ có, sẽ chẳng bao giờ có điều gì để mong đợi ở đây nữa.
Thằng bé kéo lê nặng
nhọc, ngoái nhìn căn nhà bé nhỏ khuất
sau mô đất nơi mẹ nó nằm ở dưới đó. Cha nó thì ốm thập tử nhất sinh nhiều ngày mới bò dậy
được, mà cứ mỗi lần tính táo ăn được chút ít lại chửi bới nguyền rủa.
Nếu cái tay què, chân
thọt là cái của nợ đối với nó thì chính nó là cái nợ của nhà nó, của cả làng.
Nó cố lết đi thật nhanh để chóng xa cái nơi
kinh hoàng đầy nguyền rủa ấy. Nó lết theo hướng rừng sâu, hướng mặt trời lặn, đêm đang buông nhưng phía đó còn một
vầng sáng xa xôi và yếu ớt
Nó lết qua hết cái đồng cỏ nơi dân làng thường
chăn gia súc thì đã tối hẳn. Đêm đó trời không trăng mà nó vượt qua được một cánh rừng rộng lớn,
rồi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, mãi tới lúc mặt trời chiếu vào mặt nó nóng rát, nó mới sực tỉnh,
lại lồm cồm bò dậy và lê đi. Nó đi theo bản năng sinh tồn, đi trốn khỏi chốn địa ngục. Nó đĩ, đi mải miết bằng
tất cả sức hơi còn lại. Trước mặt Nó là một bảng cỏ mới, rộng lớn nhấp nhô như một
thảo nguyên mênh mông tuốt tận chân bời. Buổi trưa trời nắng như đổ lửa, nó lần mò mãi trong lùm
cây lúp xúp. May thay! Từ trong kẽ đá ứa ra vài giọt nước nhỏ tí tách xuống
phía dưới rồi ngấm vào lòng đất. Nó ngửa mồm hứng được mấy giọt, người khỏe hẳn
ra, nó lại lết đi giữa bao la vô tận, không biết là đã mấy ngày....
Đêm xuống từ lâu, nó
lơ mơ ngửi thấy mùi hương cỏ dại, nồng nồng thân quen. Gió thảo nguyên nhanh chóng thổi bạt hơi
nóng hầm hập buổi trưa. Giờ chỉ còn đêm lạnh, nó nằm co ro, đói rét và khát, nó
mệt mỏi rã rời.
Nó sắp chết Trong cơn
mơ màng thiêm thiếp, nó thấy một lũ đầu trâu mặt ngựa đằng đằng sát khí bâu lấy
nó giằng xé, trong khi nó co mình chống đỡ, còng lưng che cho đứa em đang ôm
khư khư phía dưới bụng. Hơi ấm từ đứa em tỏa ra làm nó cũng ấm lại, nó đã đi
vào giấc ngủ.
Hôm sau, nó chợt tỉnh vì những tiếng gầm gừ, nó nghểnh cổ nhìn
qua những bụi cỏ vàng úa thấy thấp thoáng những cặp mắt của lũ sói,
tai chong lên như những nấm mèo, nhe răng chực xông vào xé xác nó ra. Thì ra
đêm qua nó đã ôm một chú sói con nằm ngủ. Chú sói con chưa tròn giấc nên cố dụi đầu vào
lòng Nỏ ngủ tiếp, thỉnh thoảng nhú lưỡi liếm
vào ngực nó. Phía sau những bụi cỏ, vài chứ sói con thập thò rồi mon men dần về
phía nó, về phía đứa em chúng chiều qua đi lạc. Thằng bé thiếp đi vì sợ,
vì quá sức và vì quá đói.
Nó mơ màng như cộ ai đó vuốt ve người mình, mặt mình. Nó không
hiểu nó còn sống trên trần gian hay đã lên thiên đàng -“Thiên đàng ư, sao mà
nhiều Sói vậy?” - Nó không nhớ gì nữa.
Nó lại như mơ màng nằm bên mẹ ấm áp, cùng mấy anh em. Mộ đầu vú nho nhỏ
kề bên miệng nó dịu ngọt - Nó bú, bú một cách ngon lành cho đến khi tỉnh hẳn, thấy miệng mình
đang ngậm vú con sói mẹ, quanh nó là những chú sói con no sữa nằm lăn lóc nô giỡn. Nó lờ mờ hiểu lằng mình đang ở giữa sào huyệt của
loài sói.
Thời gian trôi đi Nó
hòa nhập một cách khó khăn với cuộc sống loài sói, với gia đình nhà sói. Các
chú Sói con đã trưởng
thành, có thể tự tìm mồi được. Hai con sói bố mẹ chừng đã đứng tuổi không còn nhanh nhẹn như năm nào, Nó thường ngồi vuốt ve chúng, chừng như an ủi và tỏ lòng biết ơn. Những
bữa tốt trời, hai con sói già đi tìm mồi cùng các con, nó thường bò ra ngồi một
mình ngắm nhìn những bông cỏ dại bay vật
vờ trên vách đá, mắt nó
nhìn nơi xa xôi, không nhớ gì được nhiều trong quá khứ. Nó chỉ nhớ được một vài
chuyện, như cái lần nào nó bị bệnh, con sói mẹ chạy đi đâu gần cả ngày cắp về một
cái đùi dê rừng nướng, tuy đã nguội ngắt nhưng với nó sao vẫn thơm lừng, chừng
như thấy nó thích, cả nhà sói không ăn, nhường nó. Rồi những lần động trời, nó đau nhừ người nhất là những chỗ gãy
xương, thấy nó vật vã, lên rỉ, cả nhà sói tru lên từng hồi vô vọng, cảm thông.
Một lần đang ngồi
trên vách đá cao, nó nhìn thấy bên kia thảo nguyên một chấm vàng đậm lao ra khỏi bìa rừng cây, chạy giữa bãi trống,
đằng sau là những chấm đen nhỏ lao theo vun vút, sau nữa là những chấm nâu nâu
chạy lố nhố. Nó chợt hiểu đấy là đoàn người đang đuổi theo một con nai tơ hay con hoẵng
cùng với những con chó săn của họ.
Từ đó, nó bắt đầu nhớ
lại, càng nhớ nó càng buồn xo. Nó bò về hang nằm, mắt nhìn đăm đắm lên vách đá,
bất thần nó nhìn thấy trong kẽ đá lóe lên ánh vàng sáng chói chạy dài thành một vỉa ngoằn ngoèo. Đúng là nó đã thấy thứ ánh sáng này ở cái cục gồ
ghề nằng nặng năm nào. Nó bò tới dùng hết sức của cánh tay tàn tật gỡ được mấy
cục. Nó ngắm nghía và nghĩ ngợi, nó không tài nào hiểu sao cái thứ này lại làm
cha nó lồng lên như vậy, tại
sao cái gã mặt móp lại có nhiều thứ như vậy.
“Ôi con người!” , nó
thở dài.
Đàn Sói vẫn mải đi kiếm
ăn, cả hai con Sói già bữa đó cũng đi hỗ trợ cho các con nó.
Hang sói vắng hoe, lạnh
lẽo, cheo leo bên vách đá, mùi khai khắm bốc lên nồng nặc quyện với mùi thịt sống
thiu thối nhưng nó đã quen, nó cảm thấy dễ chịu ấm cúng. Một cành hoa dại đung
đưa. Nó nhớ loài người, nó nhớ một thời nó là người. Nó nhìn nó, thấy mình đầy
lông lá, móng tay chân dài nhọn, đã lâu nó vẫn tru như tiếng Sói, và thông thường khi đi lại Nó vẫn dùng cả hai tay chân để tập tễnh bước như một
con sói què.
Thằng bé bò khỏi
hang, len lỏi theo lối đi duy nhất để lên bãi cỏ, từ đó có thể nhìn ra bốn hướng.
Nó tập đứng lên, tập ứ ớ tiếng người, những tiếng mà nó có một thời từng nói.
Trong tim nó vẫn
còn máu người!
Theo bản năng nó muốn
tìm về với loài người, với
cha nó, anh em nó dù chỉ một lần, lần cuối cùng. Nó ngoái lại nhìn từng tảng
đá, mô đất, bụi cỏ, cả cái gốc cây mà mỗi lần theo đàn Sói đi kiếm ăn trở về,
nó cùng cả đàn đều nghếch chân tè lên đó như đánh dấu cửa ngõ lãnh địa của
chúng. Nó cúi xuống ngửi lại cái
mùi quen thuộc thân thương rồi đứng thẳng lên tập tễnh bước đi, nó đi mãi theo
hướng ngược lại hồi năm nào Nó đến.
Hoàng hôn buông xuống,
tuy đã đi được xa lắm nhưng nó vẫn nghe văng vẳng trong không gian bao la u buồn
tiếng tru gọi của gia đình sói, những tiếng tru dài thê lương đến não lòng.
Nó đứng lại dỏng tai
nghe tiếng gọi thật tha thiết chân thành. Nó ân hận, nó thấy mình thật vô ơn bạc
nghĩa. Ngày nó đến với đàn sói, thân tàn ma dại, lê lết, què quặt, gầy còm sót
lại một chút tàn hơi cuối cùng (đến loài sói cũng không nỡ xé xác nó mà ăn) .
Ngày nó đi, dù lông lá che khuất nhưng vẫn lộ ra sự hồi phục, nó đã lớn lên nhiều, nhanh nhẹn hơn
nhiều, thậm chí có khi một mình mà nó vẫn tóm được cả thỏ.
Tiếng tru của đàn sói
vẫn loang mãi bên thảo nguyên mênh mông, nghe như tiếng nói thầm vọng từ cõi nhớ,
cõi vô cùng. Nó mân mê hai cục vàng trong tay, cành hoa dại trước nhà năm nào
lung lay, đưa chân nó bước đi như có một động lực. Nó đã vượt qua cái bụi cây cuối
cùng có nước đái của loài sói. Nó đã đến biên giới lãnh thổ của loài người. Nó
mải miết đi suốt đêm, đến chiều hôm sau thì đến cái bìa rừng gần trảng cỏ quen thuộc hồi nào. Nó dừng lại nhìn xa xăm về phía ngôi
làng, thấy lố nhố một đám người huyên náo, lộn xộn, lăng xăng. Hình như họ đang
cãi nhau, tranh nhau, đang giành giật một cái gì đó. Nó nấp vào một bụi cây
chăm chú dõi nhìn. Một bàn tay ai từ
phía sau thộp cổ nó ấn xuống, nó vùng chạy nhưng cái chân cà thọt đã hại nó, nó ngã dúi xuống, lăn quay ra bất lực nhìn lại.
Một khuôn mặt quen lắm, nó đã nhớ ra con người đó nhờ chính khuôn mặt và ánh mắt
ấy: gã mặt móp. Nó ú ớ nói bằng tiếng người và xòe một bàn tay đầy móng vuốt
ra, trong đó có một cục vàng chóe sáng. Với con mắt lõi đời, tinh như loài cú,
gã mặt móp chợt khựng lại nhận ra nó không phải là một con thú mà là con người. Bốn mắt nhìn nhau trong một khắc
thật là ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho gã nhận ra đó là ánh mắt của đứa trẻ năm
nào, đã đem lại cho gã nguồn lợi khổng lồ, để gã là đế vương một thời. Gã cũng
nhận ra ngay cái cục trong bàn tay lông lá kia là cục gì, gã giật phắt lấy và
cho nó đứng lên. Gã nói thao thao với thằng bé nhưng nó không kịp
hiểu, gã đã lôi xềnh xệch thằng bé chạy một hơi qua đồng cỏ, đến chỗ đám người
đang mải đánh nhau, gã la lớn cho tất cả buông nhau ra rồi dõng dạc nói cho họ
hiểu kẻ đầy lông lá đứng bên cạnh gã là thằng bé năm nào bỏ làng đi. Đám đông ồn
lên la ó xua đuổi cái nợ, đừng mong vác cái thân tàn ma dại bở về mà nhờ vả dân
làng. Gã mặt móp vội gào to cản họ lại vừa giơ cao cục vàng (gã nói là nó tặng)
cho mọi người xem. Khi đám đông đã hiểu, một người đàn ông trong bọn họ bước tới
trước mặt nó, cả hai nhìn trân trối không nhận ra nhau, đó là anh trai nó.
Gã mặt móp tiếp tục kéo tay nó, theo sau là cả
đám người đi về phía căn nhà xiêu vẹo, tồi tàn, ở đó có một ông già râu ria lởm
chởm, tóc bù xù, thân hình tiều tụy như môt cái xác, chân tay run rẩy ngồi ôm gối
ho sù sụ từng tràng dài. Khi thằng bé đến trước mặt ông, nó xòe bàn tay còn lại
ra, bàn tay khi nó đi không còn cảm giác, không cầm nắm gì được
nữa thì nay ở trong đó có một cục vàng chói lòa. Mắt người cha đang đờ đẫn bỗng rực
sáng lên hơn cả vì sao hôm cũng vừa mọc ở đầu làng. Thằng bé chẳng
nói năng gì, từ từ đặt cục vàng vào tay cha nó, ánh mắt người cha
cũng từ từ cụp xuống, hai dòng nước đục mờ chảy dài muộn màng thấm dần cho đến
khi ướt đẫm vạt áo nhàu nát
Thằng bé bất giác tru
lên một hồi ghê rợn làm đám người kinh hoàng. Chính nó cũng không hiểu tại sao
nữa.
Chính nó đang muốn nói với
dân làng bằng tiếng người. Nó vội ngừng tru và ú ớ hết sức khó khăn, cuối cùng mọi người cũng hiểu được là
muốn lấy những cục như vậy nữa thì còn nhiều lắm, ngày mai hãy đi theo nó.
Lão mặt móp thỏ phào
một hơi thỏa nguyện, rồi khép cái miệng vẫn há hốc từ lúc thằng bé đưa cục vàng
thứ hai cho cha nó. Khi đó, gã tức điên người lên, tự trách mình đã không lấy
được cả hai cục. Gã lẩm bẩm với mình:
‘Tất cả còn ở phía trước, thằng mặt
móp đê tiện ạ”
Đêm ấy, cả làng tập tụ
lại nhảy múa như điên dại trên bãi cỏ trước nhà cha thằng bé. Những bàn chân trần
không dép guốc dẫm đạp lên cả đám cỏ gai nhọn
như xương cá ngạnh mà chẳng hề đau đớn gì. Họ nhìn nhau tràn trề hy vọng, tin
tưởng. Ánh mắt họ long lanh, trong sáng như những viên ngọc bích. Họ quây thành
vòng tròn quanh thằng bé, thành kính, tôn vinh nó như một vị vua, một thiên thần
cứu rỗi mọi linh hồn khốn
khó. Cái mùi từ người Nó tỏa ra, họ cảm thấy sao mà dễ chịu làm vậy, ngây ngất vậy, ngọt ngào êm ái đến vậy.
Đám phụ nữ, ai cũng muốn
vuốt ve cái mu bàn tay đầy lông lá, muốn được áp má mình váo bộ ngực của Nó dù chỉ một lần. Có cô còn thầm ước ao những chuyện xa xôi mà
không nói được nên lời.
Đêm đó quả là đêm cố một không hai, tất cả mọi người
già trẻ, lớn bé đều hớn hở, hân hoan và hồn nhiên như những đứa con nít Họ nhìn
nhau yêu thương, trìu mến, họ lăn vào nhau không chút ngượng ngùng, họ cười như
chưa bao giờ được cười. Thỉnh thoảng, vài người chợt đẩy nhau ra, nhìn sâu vào
đáy mắt nhau đâm nghi ngờ, lo lắng, lo ngày mai người kia giành được phần nhiều
hơn mình.
Thì ra, họ vẫn nhớ họ
là con người
Đêm đầu tháng, trăng lặn sớm, ai đó đã châm ngọn đuốc gần tàn vào mái lá của căn
nhà. Lửa bừng lên, soi sáng cả một vùng, những khuôn mặt rạng rỡ vui cười, hò
hét tiếp tục nhảy nhót không chút tiếc rẻ. Mai kia họ sẽ có tất cả, sẽ thay đổi tất cả. Gần sáng, khi đã
mệt lả, họ mới chịu buông tay nhau ra, nằm ngổn ngang trên bãi đất rộng bị xéo nát không còn một ngọn cỏ.
Đoàn người lầm lũi
đi, phần lớn họ là đàn ông con trai của làng, đi đầu là lão mặt móp cùng mấy
thanh niên khỏe mạnh, tay cầm dao dài sắc nhọn sẵn sàng chinh phạt mọi dây rợ,
cành cây hoặc mọi kẻ thù nào dám
ngáng đường. Bốn thanh niên khác công kênh thằng bé trên một cái kiệu, như rước
một vị chúa tể; phía sau là những
người khác vai gùi thức ăn, đồ uống với hy vọng khi trở về sẽ là những
gùi đầy vàng. Niềm tin ấy với họ đã trở thành sắt đá.
Đúng là sống ở đời cần phải có niềm tin và hy vọng.
Họ đi ngày đi đêm và
đã đến được nơi cần đến. Họ dừng lại chỗ gốc cây, gần đường dẫn vào hang sói, gần
chỗ có vàng. Từ chỗ họ đang đứng họ thấy trời cao đất rộng, gió thổi mây bay, núi rừng trùng điệp, ngay cạnh họ là một vách
đá dựng đứng, lởm chởm. Đối diện cách chừng một tầm bắn cũng có một bờ đá tương
tự tạo thành một khe núi sâu thẳm ngổn ngang đất cát và cỏ cây. Họ biết khi mùa
mưa đến, đó là dòng chảy của cơn thác lũ. Trông xa về phía tây, họ thấy nhấp
nhô những ngọn núi cao, rừng rậm vô tận về nơi thâm sơn cùng cốc. Họ nhìn về
phía quê nhà và nhận ra một điều đáng sợ là họ đã đi quá xa. Tầm
mắt họ chỉ đủ phóng qua cái trảng cỏ mênh mông trước mặt, ý niệm
về nơi họ ở bây giờ chỉ còn lờ mờ
thăm thẳm một vệt chân trời. Họ đã cách xa mái nhà của mình có thể tính bằng cả
kiếp người. Họ như đang ở nơi các vì sao ở, nhìn về dương thế chỉ thấy
mệt mỏi và nuối tiếc.
Gã mặt móp đã kéo họ
tỉnh lại với thực tại: Vàng! Họ sẽ có thật nhiều vàng. Họ thấy khỏe hẳn lên, cường
tráng ra, họ ưỡn ngực như muốn hít tất cả gió thảo nguyên vào trong lòng họ.
Họ men theo vách đá
ngoằn ngoèo, chênh vênh theo hướng thằng bé chỉ dẫn.
Hôm ấy, cả đàn sói đi kiếm ăn xa. Thằng bé lại
chỗ gốc cây quen thuộc, nó thấy mình là kẻ phản bội, nó ngồi trầm tư hồi lâu .
Phía hang sói, tiếng
la ó, tiếng huyên náo
vang dội - Thằng bé biết là họ
đã có được vàng, khi có vàng giọng nói người ta khác hẳn, thật đặc trưng.
Đất bên dưới rung
chuyển, rã ra, tiếng những tảng đá lớn rơi va nhau kinh thiên động địa, tiếng
rào rào, ầm ầm như sóng ngầm dưới lòng biển. Những người tìm vàng đã đập bể một
tảng đá lớn ở dưới cả một vách đá
đồ sộ phía trên.
Họ đã đập bể cái cột
chống trời !
Lòng tham đã đặt họ gần với dấu
chấm hết của cuộc đời họ .
Khi lòng tham con người
chọc giận trời đất thì hậu quả thật khôn luờng, thật khủng khiếp. Trong phút chốc,
lòng đất đã nuốt chửng cả hai nửa vách đá, nuốt cả cái khe núi dài và rộng ấy
như người ta uống một hớp nước. Vách đá phía thằng bé bị sạt lở thẳng theo thớ
đá xuống như một nhát chém khổng lồ, toàn
bộ đất cát, cỏ cây, hang sói, đoàn người tìm vàng và cả cái vỉa vàng dài ngoằng
đều bị sụt xuống phía dưới thung lũng. Trong khi cả cái thung lũng ấy cũng bị sụt
sâu vào lòng đất, đến mức nếu có người còn sống dưới đó gọi lên bờ chỗ
thằng bé cũng khó nghe được.
Thằng bé thật là loại trời dung đất thứ, trong
cơn rung chuyển kinh hoàng, Nó ôm vào gốc cây và kì diệu thay nó chỉ nằm cách nhát
chém khổng lồ ấy không đầy gang tấc, nửa người nó đã treo lủng lẳng ở trên bờ
vách. Tay nó cố hết sức bám lấy gốc cây, chân mò mẫm đạp lên chùm rễ thò ra chơ
vơ giữa trời. Vài tảng đá nhỏ còn bám lại nơi kẽ những cái rễ, bị nó gẩy rớt
lào rào xuống dưới không tiếng vọng lại. Loay hoay mãi nó dẫm được vào một
nhánh rễ mọc ngang, Nó đã thoát khỏi cửa vào địa ngục. Nó buộc một sợi dây bảo
hiểm vào chân rồi nhoài người ra để nhòm xuống dưới - Nó thấy có vài chấm nhỏ
loe ngoe, cố ngoi khỏi đống đất đá ngổn ngang, nó hiểu còn có người sống sót
đang kẹt dưới đó. Nó nhìn cái vách đá phẳng lì như mặt nước, rộng dài ngút mắt,
nó thất vọng. Nó nhớ từng khuôn mặt hăm hở của họ, trong đó có anh nó, từng ánh
mắt những người vợ bế con tiễn họ lúc lên đường, từng ánh mắt của người già còn
ở lại làng, trong đó có cha nó, họ không còn đủ sức để đến đây.
Thằng bé đi
dọc bờ đá, cuối cùng nó tìm được một chỗ mà nếu có cách gì tụt xuống được vài
mươi ngọn cây thì có một đường gờ xiên dẫn xuống tận đáy do một thớ đá khác tạo
ra.
Nó đã nối không biết bao nhiêu sợi dây rừng
để lần xuống cái đường gờ ấy và lần mò bám víu mãi, cuối cùng nó đã đến được chỗ những
chấm đen ấy. Đó là cái đầu của ngã mặt móp và một người nữa bị vùi lấp đến tận
cổ.
Nó cố sức moi được người kia lên nhưng anh ta đã mềm
nhũn gãy nát, thở thoi thóp. Nó lại tất tả moi tiếp gã mặt móp. Nó làm theo bản
năng chứ không phải vì gã rống lên như bò rống, kêu khóc van xin
cứu mạng, thậm chí gã hứa sẽ biếu một phần số vàng gã mới đào được.
Gã mặt móp
đúng là loại ma chê quỷ hờn, địa ngục không dung nạp, gã chẳng bị làm sao cả.
Vừa được moi lên là gã chúi ngay đầu xuống, hỳ hục bươi đào tìm chỗ vàng lão
vẫn ôm khư khư bên mình cả khi trời long đất lở.
Thằng bé còn bươi móc, tìm kiếm hồi lâu nữa
nhưng vô vọng, lòng đất đã nuốt chửng cả đoàn người. Trong khi nó chỉ tìm được
vài mảng tóc hay mấy cục đá dính máu thì gã mặt móp đã tìm được túi vàng của mình Gã hối hả lần theo cái gờ
đá xiên chênh vênh dẫn tới chỗ sợi dây thòng xuống, gã đã trèo lên được. Gã
không quên mở
cái đầu dây phía trên vứt xuống và cười đắc thắng.
Thế là sợi dây nối địa
ngục và dương trần của đời thằng bé đã bị cắt đứt, còn gã mặt móp đã lủi đi
nhanh như một con rắn rồi biến mất Thằng bé vẫn mải miết đào bới, nhưng đã hơi
tàn, sức kiệt, nó nhìn con người mềm nhũn đang thoi thóp kia, miệng anh ta đang
thều thào điều gì không rõ. Chỉ qua ánh mắt, nó biết anh ta muốn sống, muốn đưa
số vàng kiếm được về cho vợ con và gia đình, anh ta sẽ sung sướng
Ôi! lòng mong muốn của
con người!
Đàn Sói hình như linh
cảm được điều bất ổn, chúng kéo nhau về sớm hơn. cảnh tượng bầy ra trước mắt
chúng thật phũ phàng. Phía xa, bóng gã mặt móp đang chạy miết cố thoát khỏi
lãnh địa của loài sói, nhưng hình như bản mệnh của gã đã chấm dứt - Gã không hiểu hoặc cố tình không hiểu điều
đó. Con sói già thì lại
khác, nó đã nhìn thấy gã và có vẻ hiểu là quyết không cho gã được sống, nó tách
đàn phóng tới - Gã mặt móp khựng lại quay nhìn nó, gã bước giật lùi giật lùi
nhưng trong trời đất đã không còn chỗ cho gã lùi nữa.
Trong nháy mắt, con sói
già xé xác gã mặt móp thành từng mảnh.
Cuối cùng, lẽ công bằng
cũng được thiết lập.
Tại nơi đất lở, đàn sói
tru lên từng hồi không dứt. Dưới đáy sâu, thằng bé nghe âm thanh quen thuộc vọng
xuống, ấm áp, nó bỗng trả lời bằng những tiếng tru của loài sói
Đàn sói nhận ra giọng thằng
bé, chúng cuống quýt, lăng xăng tìm chỗ nhìn xuống, tìm cách bò xuống với thằng
bé. Một con sói trượt chân, vội thụt lại nhưng không còn kịp , nó như bơi giữa
không trung tựa một cánh chim rời vách đá cao sà vào thung lũng. Rất may là nó
rơi đúng vào chỗ một đụm cỏ mềm hiếm hoi. Sau phút bàng hoàng, con sói lao về
phía thằng bé, ngoe nguẩy đuôi rối rít, liếm khắp người thằng bé như vuốt ve,
an ủi. Chợt sói ta nhìn thấy người kia, nó như vụt hiểu ra điều gì. Mắt con sói
long lên, bừng bừng thù hận, khinh bỉ, nó nhe nanh lao tới xé tan tác con người
đã mềm nhũn như xé một con thú non.
Thằng bé và con sói ôm lấy
nhau hồi lâu, lâu lắm cho tới lúc hoàng hôn xuống, nước mắt nó chảy tràn, hình
như con sói cũng rưng rưng giàn giụa. Thằng bé bật khóc không hiểu vì lẽ gì, chắc
là vì nhiều lẽ khác nhau.
Trên bờ đàn sói đã mệt mỏi, tiếng kêu cũng khản
đục nhỏ dần như tắt theo ánh chiều.
Sầu thảm và tuyệt vọng .
Tuy sức lực đã cạn kiệt nhưng
thằng bé hiểu còn một việc cuối cùng của đời Nó nữa là phải đưa con sói tới gần
sợi dây, để kéo “anh bạn nghĩa tình” lên bờ, về với đàn.
Nhưng ... Than ôi! Khi bò
lết tới được, thì đâu còn thấy sợi dây ở đó nữa.
Thằng bé bỗng hiểu tất cả,
nó thở ra một hơi thật dài và là hơi thở cuối cùng.
Nó buông người từ lưng chừng
vách đá, mà lòng nặng trĩu vì còn nợ nơi dương trần một việc chẳng làm xong.
Con sói vội nhảy theo, quặp
chặt lấy nó, cả hai ôm nhau
rơi vào cõi hư vô.
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
**(chuyện đã ấn hành trong
tập LÀN GIÓ RONG CHƠI – NHÀ XUẤT BẢN VĂN NGHỆ
bản này đánh máy lại, chưa kiểm tra kĩ lỗi
chính tả)
TRUYEN NGAN NAY CUC KY HAY. DUONG NHU TAC GIA DA HOA THAN MINH THANH THANG NHO, THANH CON SOI. THANH NGUOI CHA V.V DE TRAI NGHIEM TUNG TAM TRANG, TUNG CAM XUC, TUNG NGOC NGACH NHO TRONG TUNG TE BAO BO NAO CUA TUNG NHAN VAT. ANH DIEN TA TINH CACH VA TAM TRANG NHAN VAT THAT XUAT SAC. MAI DAY TRONG CHUONG TRINH VAN HOC HOC DUONG VA TRONG KHO TANG VAN HOC NUOC NHA, CHAC CHAN SE CO THO VA TRUYEN CUA THY YEN DINH NGUYEN. TOI DOAN CHAC NHU THE ANH NGUYEN A.
Trả lờiXóaMerci.. những lời quá khen từ RR
Trả lờiXóaĐọc truyện này em lại liên tưởng đến truyện Tiếng gọi nơi hoang dã anh ạ. Rất hay ,rất cảm động... E rất thích!
Trả lờiXóaTruyện hay quá ,tác giả đã tạo ra từng tính cách riêng cho mỗi nhân vật,trong từng hoàn cảnh ,rẩt sâu xát từng cử chi ,hành động ,tâm tư cùa từng nhân vật. Thât tuyệt vời
Trả lờiXóa