Links - Liên kết dến các trang Website. Blogspot, fb, chuyên trang thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

20 tháng 5, 2013

** ĐÀM PHÁN VỚI TÂY


ĐÀM PHÁN VỚI TÂY 

Ngồi sau chiếc bàn to tướng đầy giấy tờ, máy điện thoại và các thứ lỉnh kỉnh khác, Ông đằng hắng với người trợ lí: 
Mấy thằng mũi lõ, thế mà cũng ma lanh nghê thật đấy chứ  cậu.
-  Vâng thư anh. Về mặt này thì chúng đâu có kém cạnh gì người nước nào! – người trợ lý như khẳng định ý kiến của mình.
Cửa phòng hé mở, cô thư kí trong bộ váy ngắn màu ghi hồng, áo vét cổ to có viền đen rất kiểu cách, tươi cười đi vào, điệu bộ hơi ngúng nguẩy làm dáng. Người trợ lí xin phép đi ra, theo thói quen phòng lạnh, anh không quên đóng cửa. Cô thư kí mặt hoa da phấn ẻo lả sà vào lòng ông bụng bự, hôn đánh chụt vào mặt ông rồi nói: 
- Cưng của em vui lên nào, rồi đâu sẽ vào đấy cả thôi mà.
Bàn tay sần sùi của ông bụng bự tự biết luồn trườn tới chỗ dành cho nó, tự biết công việc của nó phải làm gì trong lúc này.
Họ xoắn lấy nhau, một già một trẻ, hai nửa tạo thành một cỗ máy, rú ga nổ giòn lao đi trên đường tới trần tục.
Căn phòng được thiết kế thuận tiện cho mọi hoạt động, có cả cái phòng toa lét rộng rãi, sạch sẽ, thơm tho, ngăn nắp đẹp như một phòng khách. Thời đầu thì không, nhưng kể từ ngày ông đi Tây về, mua cho chị em trong cơ quan các trang phục bé xíu làm quà như: bi tất, găng tay và.. những phụ tùng, thì trong toa lét dành riêng cho ông bắt đầu treo đầy chập cheng, xích líp của cô thư ký. Cô cũng dùng phòng này làm nơi tắm giặt lúc nghỉ buổi trưa. Cô phơi treo lủng lẳng các thứ khắp nơi, khô rồi cũng không chịu cất vì cũng chẳng ai vào phòng này ngoài cô và bụng bự.
Ông nói vừa đủ cho cô nghe: “ Mình đã mớm tận vành tai, mà nó (bọn Tây) cứ giả vờ lờ đi không hiểu, tệ thật – hay là em dịch lại không sát nghĩa”.
Nàng cười – “ Làm sau mà sát được như lúc này – chúng nó hiểu nhưng chưa phải lúc đấy cưng ạ. Để tối nay em sẽ là việc cụ thể với riêng thằng Xmith xem sao, chắc là ổn thôi, ngày mai vấn đề sẽ được gút lại, thằng Tom muốn thọc gậy cũng chẳng hề gì. Nói chung, chúng nó thích dứt điểm sớm, chứ không nhì nhằng chèo kéo nhâm nhi như các anh đâu.
Mặt ông đổi sắc, miệng hơi há ra bất ngờ, chắc vì nhiều lí do, có thể ông hiểu sai cô, hình như ông hơi buồn vì ông biết mình lực bất tòng tâm, tranh thủ được tí nào hay tí ấy, cũng sắp có người thay thế rồi. Ông định làm căng lên nhưng lại thôi – đành chép miệng buông một cái thở dài nho nhỏ, thiếu sinh lực, chỉ đủ mình ông cảm nhận được.
Ông bước vào nhà, đứa cháu đầu của ông đã lẫm chẫm biết đi, đã biết chào ông, bà ra đỡ chiếc cặp trong tay ông để lên mặt tủ. Con cái ông chẳng mấy khi ở nhà, chúng mái đi đâu đó trộn vào nơi ồn ào, gấp gáp.
Ông không muốn ăn cơm, ông đã ăn rồi. Hồi trước bà còn hỏi, nhưng lâu dần cũng thôi chẳng đợi làm gì. Ông chỉ uống thêm mấy viên thuốc Tây, thuốc Mỹ gì đó rồi đi nằm lấy sức mai còn tiếp tục công việc.
Kể ra ông thấy mình còn khỏe chán, còn làm được dài dài nữa. Mấy đứa ở cơ quan, quan tâm cho sức khỏe của ông nên đã đặt vào phòng một cái giường để ông nghỉ ngơi lúc mệt mỏi. Sự thật thì ông có dùng nó vào mục đích ấy bao giờ! những lần sử dụng đến cái giường lại đều không phải để nghỉ ngơi.
Mặc dù cấp trên không hẳn hài lòng về ông, nhưng ông nghĩ ông đã tận tâm trung thành, theo ông đó là điều cốt lõi, ông không cố tình phá hoại, có chăng chủ yếu là do khả năng bất cập mà thôi, (cái đó thì ông cũng như mọi ngừoi đều có thể bù vào nhờ các lớp bồi dưỡng được mà). Cứ cho là ông có phá hoại thì ông cũng chẳng bao giờ chặt cột nhà của chính mình. Có thể đàn em dưới trướng thi nhau tháo vác, rút ruột căn nhà, ông có nhận thấy nhưng chúng nó đối xử với ông rất biết điều nên ông đành im, ông chỉ nhắc: “Không được đứa nào chặt cột nhà đem đi, lấy gì mà ở ”. Có lẽ ông đã kiên trì theo hướng” Bão vào nhà trống thì đâu có ảnh hưởng gì nữa” và vật chất không tự nhiên sinh ra, cũng chẳng tự nhiên mất đi, mà chỉ chuyển từ nơi này qua nơi khác như ông từng học được mà thôi.
Vả lại, người như ông còn hơn xa đám ngựa non háu đá, chúng nó ăn như hổ ăn, phá như lũ phá. Tiền của đâu đủ cho chúng vãi suốt ngày đêm. Với ông, lũ ấy thật là rác rưởi, hết nhân tính. Ông nghĩ nếu ông có tranh thủ thì thời gian còn lại chẳng là bao, cái ngày nằm im đóng kén đã sắp sửa đến. Nhưng đối với chúng sẽ là khoảng thời gian gấp đôi, gấp ba, xem ra sức tàn phá và hậu quả sẽ còn nặng nề hơn nhiều. 
Vì vậy làm sao ông có thể an lòng giao cho chúng được, dù chúng biết điều với ông đến mức nào thì cũng vậy thôi.
Với kinh nghiệm cả đời và sự va chạm thực tế ông cũng không mấy tin vào trật tự và những định chế xã hội: Lưới trời tuy có nhưng quá thưa, lại chắp vá  “ vá chằng vá đụp “ .. Những lỗ thủng quá lớn có thể thoải mái vẫy vùng ngụp lặn mà không hề chạm vướng. Những kẽ hở toác ra có thể đủ để xây hàng dãy vila, biệt thự, cũng những cuộc sống đế vương.
Sáng sớm tho lịch hẹn, Xmith đến thảo luận những điểm nút của hợp đồng. Trong đó, cô thư kí dịch lại  cho ông nghe là: có khoản dôi ra ông sẽ nhận được do việc chuyển từ đồ mới sang đồ tân trang, đồ nhái nhãn mác… thứ hai là khoản chênh lệch giá thực tế và giá trị trong hóa đơn chứng từ, khoản này ông sẽ nhận được một nửa sau khi trử phí dịch vụ. Các khoản khác, trong đó có hai cặp vé khứ hồi cho hai người đi bay về trời tây du ngoạn và xem thực tế hàng, trước khi bốc từ cảng lên tàu…
Ông mỉm cười, kể như những điều then chốt đã được giải quyết xong, ông lẩm nhẩm nếu cuỗm được cả thì riêng hợp đồng này thôi cũng đã quá giàu. Nhưng thôi, đời là pahỉ biết chặt khúc ra, thật tiếc!
“ Làm ăn với tây kể cũng hay, thằng Xơ mít này còn khá hơn cả múi mít” ông lẩm bẩm 
Theo chương trình của ông đề nghị: thứ bảy ông sẽ đưa Xmith đi tắm biển, có cả cô thư kí để nắm bắt kịp thời các tình huống cụ thể. Chủ nhật nếu khỏe thì lên rừng, vì nghe nói Xơ mit cũng thích leo núi và khám phá hang động .
Từ phòng đàm phán bước ra, người ta thấy ông tỏ vẻ trầm tư, căng thẳng. Ông triệu tập thuộc hạ để thông báo cho họ biết tính chất gay cấn quyết liệt. Ông đưa khăn lên lau chán, mọi người chờ đợi teo dõi , trong số đó có những chuyên gia, không phải họ không biết – họ biết cả đấy, mà điều đầu tiên họ tâm niệm là: “ không phải thời của họ”, nói lên cũng chẳng  để làm gì. Những người khác, hoặc vì hoàn cảnh, vì tình thế, vì miếng cơm manh áo, họ pahỉ nén mình nín nặng. Một số khác, vì lợi lộc, chia chác, họ tung hô, phun ra những lời tán dương kính nể thán phục nghệ thuật thương thảo của ông.
Mọi chuyện do ông thu xếp, từ đầu tới cuối, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau thật tuyệt như  một bản tình ca, hoàn hảo như kinh thánh, chặt chẽ như toán học, nhẹ nhàng như mây bay… đẹp lòng cả khách lẫn chủ, cả trong nước lẫn ngoại quốc
Xmít luôn mồm khen ông là người có tài, người hiểu biết, người thức thời và rất đỗi hào hoa nữa. Ông cười thầm: “Thằng này nó nịnh mình, tây mà cũng ghê thật”.
Nhiều người nghe tin đối tác rất “ớn” ông, họ mừng lắm, một lời của ông ra tiền tỷ chứ chẳng chơi!
Xmith rất thích phong cách trẻ trung của ông: “làm ra làm, chơi ra chơi”. Làm thì phải triệt để, quyết liệt mà chơi cũng là phục vụ cho công việc làm ăn: ông chơi chiếc xe đắt tiền, phòng ốc tân kì, phôn tay đa năng cực hiện đại, cả cái xem giờ cũng khong phải là loại bình thường…vv. Người như ông, bôn ba vận lộn nhiều rồi, ông rút ra một điều: - càng tiêu nhiều thì càng làm được nhiều, càng chi nhiều thì càng thu nhiều.
Hàng theo hợp đồng do ông trai đổi, kí kết đã về tới cảng, 
Tuy nhiên thực chất đó là một đống xà bần hay hơn thế một chút!
Ông phân bua đó là do chưa có kinh nghiệm, do thiếu thông tin (những tín hiệu vô hình này bay loạn xạ giữa không trung). Ông đòi kiện Xơmít - đại diện nước ngoài, người trực tiếp bàn thảo, nhưng theo thông lệ quốc tế, lí lẽ hoàn toàn thuộc về Xmith. Ông chạy vạy xoay sở đủ cách, nhưng những người hôm qua đon đả, mặn mòi với ông bao nhiêu thì nay càng lạnh nhạt thờ ơ bấy nhiêu. Ông thấy thật đáng kinh bỉ, ông nhớ rõ từng khuôn mặt đỏ au, từng cái miệng nhai nhồm nhoàm nói cười toe toét.. nay đóng băng lại bạc phếch như vôi.
Ông phải đứt ruột bỏ tiếp ra từng xấ , từng cục tiền hòng của đi thay người, nhưng xem ra thuốc không đúng lúc – chắc vận hạn đã đến.
Một đệ tử thân tín rủ ông đi thư giãn xả xui, nghe nói chỗ này mới nổi, bọn trẻ ưng ý lắm, phòng massager hiện đại như ở hawaii, phục vụ viên tận tình bài bản chẳng kém gì bên Thái. Tới nơi, ông yêu cầu tiếp viên Ái Mỹ Liên như đồn là “năm bờ oăn”.
Thằng con út của ông vốn không chịu học hành suốt ngày chơi bời với đám bạn bè lêu lổng. Nó la cà khắp nơi vứt tiền không biết mỏi tay, nó nói: “Tiền nhà tao bây giờ có ngồi ném qua cửa sổ ba đời nữa không chắc đã hết được”.
Sau khi ông vào phòng để Ái Mỹ Liên mát xa, đấm bóp, để đưa ông về cõi mơ màng, thoát tục, thì  thằng con bất trị ấy cũng khệnh khạng bước vào cửa. Mấy cô tiếp tân sợ xanh mặt vì không có người ưng ý tiếp đãi thiếu gia, mà ở đây đã thỏa thuận: Mỗi khi nó đến thì tức khắc Ái Mĩ Liên phải phục vụ bất kể cô đang bận phục vụ ai khác.
Tiền trong túi nó nói với mọi người như vậy!
Oái oăm thay, lần này ông bụng bự đang thụ hưởng phút phiêu diêu, với ông, không có chuyện thay ngựa giữa dòng vì trước đó cục tiền của ông vứt lại cũng đã khẳng định điều ấy.
Thật là hổ tử gặp hổ phụ!
Nghiệt ngã thay, thằng nhỏ đâu có biết kẻ phá bĩnh đó lại chính là cha nó. Nó hằm hằm gạt phắt những người cố ngăn cản, đi thẳng đến phòng Ái Mĩ Liên, đạp tung cửa xộc vào nhanh đến mức người đàn ông chưa kịp ngoái cổ lại, chưa kịp quay về thực tại từ chốn hồng trần.
Từ phí sau lưng, thằng nhỏ thộp ngay cổ ông, nhấc lên như người ta tóm một con ếch ra khỏi giỏ. Không ngờ thừng nhỏ lại khỏe đến như vậy – thật là sức trẻ trong cơn say máu còn hăng hơn trâu mộng, khỏe hơn sư tử đực.
Thằng con ông không buông tay ra, không một lời, khư khư túm gáy cha mình đẩy dúi bụi một mạch từ trên phòng ra thẳng tới cửa. Nó dùng hết sức  bình sinh đẩy ông bụng bự  một cái mạnh tới số - cái cuối cùng. Ông lao ra khỏi cửa, chới với, loạng quạng không sao dừng lại được. Ra tới lòng đường ông trượt chân ngã nhoài vào gầm một chiếc xe đang chờ tới , tình huống xảy ra quá nhanh bất ngờ . Khi người lái xe kịp thắng thì bành xe đã lăn qua bụng ông , như một lu nước rác bị vỡ ( loại lu do người nuôi heo thường để gần sàn nước của các khu gia đình , các quán xá để tận thu cơm thừa , cháo hỏng , rau cỏ …của người ta bỏ đi ) . Bụng ông bể tóe ra thành một đống hổ lốn , nào phở , nước xúp , rượu bia , rau ria ..cùng thịt rừng ,đồ biển lẫn cứt đái , cảnh tượng thật hãi hùng . Có điều hơi khác thường là rất ít máu ứa ra , mà lại toàn là máu thâm xì 
Thằng con ông ngớ ra , nó không ngờ tấm lưng trần bị nó tống khứ ấy , phía đối diện với cái gáy bị tóm ấy lại là cái bản mặt của cha nó .
Nó chỉ nhận ra điều này khi đầu cha nó va vào thành xe đang chạy làm mặt ông xoay lại trong một tích tắc. 
Không biết lúc đó ông có kịp nhận ra thằng con mình hay không ? Nếu có thì cũng chẳng giải quyết được gì! 
Khi bà vợ tới được với ông , bà chỉ nhận ra ông nhờ cái miệng , từ nơi này từng đã một thời nói lời yêu thương làm bà xiêu lòng .
Bà khóc như mưa như gió giữa vòng vây của những người hiếu kì và nhân viên thi hành công vụ .
Một chiếc xe hơi len lỏi trườn qua , tuy không hạ cửa kính nhưng có người cũng nhận ra khuân mặt trẻ đẹp của cô gái ngồi bên trong , cô nhìn bà vợ ông với chút động lòng thương cảm .
Chiếc xe bấm còi kéo dài , bò đi 
Hình như người lái nó là Xmith.

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]