NẺO ĐƯỜNG EM ĐI
(không ai ngắt hoa vẫn cứ tàn)
Kim cổ tây
đông
Ngàn năm,
vạn năm
Nhân cư
cùng cốc thâm sơn
Thường
nghèo tận mạng
Vi hàn trăm
năm…
Người khôn
Tìm về nơi
thị tứ
Vì công
danh và cơm áo gạo tiền...
Chim trời
di trú từng mùa
Tìm cơ để
sống, kiếm cơ sinh tồn
Lẽ đời vốn
bon chen bấn loạn
Sứa nào bơi
ngược sóng biển tràn
Người ta
lên phố học hành
Theo văn
chương để thành danh với đời
Em đi...
với vài đồng tiền lẻ
Cùng tấm
thân mát mịn trắng ngời...
Nhưng mơ
ước chẳng kém người
(Đời không
hy vọng là đời bỏ đi)
Quê nghèo
vốn xác xơ héo úa
Ai cam
tâm bám trụ với nghèo
Chỉ
tuồng nông cạn óc trơn
Hay
người giữa cảnh cơ hàn chơ vơ
Em đã đi
trong trào lưu vạn nẻo
Ai có gì
thế mạnh hãy chìa ra
Xướng ca
cặp với nhạc đàn
Đèn sách
đi với văn nhân chõng lều...
Còn em
có tấm thân mát mịn
Như hoa
vừa hé nhụy thơm tho
Em mong gặp bóng trượng phu
Chở che cánh liễu đào tơ cát đằng
Không ai ngắt, đóa hồng nào tươi mãi(?)
Nếu ở quê dầu dãi gió sương
Đến ngày xòe nụ cánh bung
Mong chi có một bóng tùng tán che
Đời con gái một lần xuân sắc
Không kết đôi cũng quá lứa lỡ thời
Khi còn nồng vị hương cau
Ai trách em tránh phân trâu răng chừ?
Thời trổ nhụy ai cũng giàu mộng ước
Màu thời gian thì nhuộm cả nhân gian
Em đi, quả trứng ửng hồng...
Phố xá nặn, trứng vữa không tròn vẹn
Mùi cũng nặng mùi đường trần bụi bặm
Không còn thơm hương bưởi hương lài
Nồng nàn - mờ nhạt phôi phai
Vì cạm bẫy giăng đầy nơi ham hố...
Đường trần thế đương nhiên là thế
Ai trách chi nhụy rữa hoa tàn
Rữa ra cho quả ngọt lành
Để tiếp tục hành trình về vô định
Người xúm lại sống bên nhau quần tụ
Tiện làm ăn nên thị trấn hình thành
Phố phường đô hội dần lên
Em đến đó làm chủ nhân tứ thị
Nào có chi mà nặng đầu đi ở
Vài bước chân về tới chốn chôn rau
Hoa cau rụng giữa vườn nhà
Hoa hồng lụi ở lọ hoa bất kì
Em đánh
cược đời em cho tàn tạ
Cho cháy bùng cho ngấm bã men say
Dẫu rằng nhân thế đắng cay
Thì trời vẫn mở ráng mây màu hồng*
Đời vẫn đẹp, Người vẫn Người một nửa
Nửa thú hoang bên cạnh nửa nhân văn
Nửa yêu thương vẫn nồng nàn
Thế gian ai chẳng mơ màng yêu thương
Muôn loài thế, loài người cũng thế
Thì lo chi cạm bẫy nào giăng!
Đời cần can đảm phiêu diêu
Nằm co dưới mái tranh nghèo mà chi.
*thơ
Dấu lặng
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]