
TRỜI BAN EM CHO ANH
Mùa thu,
mùa của ánh trăng
Mùa cây thay lá
để cành chơ vơ
Một đời
chín đợi mười chờ
Thế nhân xuôi ngược
thờ ơ vô tình
Người trong mộng
vẫn vô hình
Để anh mòn mỏi
một mình ngóng trông
Chợt từ phía
ráng mây hồng
Bóng nàng chói lóa
lung linh trang đài
Mắt nàng đọng
chút muộn sầu
Chăng là đời trải
những ngày trầm tư?
Ánh nhìn nét chùng sâu
Tỏa sang anh,
kẻ lãng du cõi trần
Lòng
anh chợt
thức
chong chong
Không
mơ màng nữa:
bóng
hồng trời ban
Thiệt
thòi
một
thuở xuân xanh
Cả
nàng và cả đời anh
chòng
chành
Đường
trần vạn nẻo
mong
manh
Tình đời
chay mặn
mặn
nồng gối chăn
Lối
mòn lá trút ngập chân
Xạc
xào theo gió
mơn
man hương về
Lòng
đang trằn trọc đêm mê
Khát
cơn ân ái tình si cùng nàng
Nay
trời ban ngọc trao vàng
Muôn
lời cảm tạ Cao xanh nghìn trùng
Bên
nàng
lòng
dạ xông xênh
Tim
sao thình thịch
thịch
thình thế tim
Duyên
tình nối sợi tình duyên
Càng
so tơ
thấy
càng tương hợp lòng
Tâm
hồn nàng sáng trăng rằm
Long
lanh ngọc bích,
ngọt
đằm mía lau
Bóng
chiều,
đâu
có sao đâu!
Phong
trần che chở
trân
châu lụa là
Tùng
quân cho đáng
Trượng
phu
cho
thân liễu yếu đào tơ nương lòng
Làm
cơn gió cõng mây hồng
Bay
về xứ sở phiêu bồng trong nhau.
THI
YÊN ĐÌNH NGUYÊN
Bài thơ hay quá. Đọc mà tâm trạng nghê à... Người yêu người chỉ cần có vậy là đủ. Cảm ơn tác giả thật nhiều.
Trả lờiXóa