Links - Liên kết dến các trang Website. Blogspot, fb, chuyên trang thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

9 tháng 10, 2010

CHỊ VÂN

  
Chuyên mục QUẢNG CÁO:
Qúy vị nào đang ở HOA KỲ , CANADA ...
Nếu có nhu cầu đọc các tác phẩm của
Nhà văn THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN xin liên hệ:
Hoặc đọc trực tiếp từ trang riêng của TÁC GIẢ:

Ngày tôi mới chừng mười, mười hai tuổi
Chị Vân cùng mấy anh chị em bên quê ngoại về thăm Mẹ tôi (tức là Dì của các anh chị ấy). Tôi thật cảm tình với chị, chị là người con gái đẹp, sắc, giòn, mặn mà.
Thời ấy, tôi chưa cảm nhận được tại sao cơ thể chị lại nở nang như thế, khuôn mặt chị lại rạng rỡ đến thế, sao làn da chị lại mịn màng đến thế , sao ánh mắt chi lại long lanh rực sáng đến thế, sao nụ cười lại tươi tắn đáng yêu đến thế…
Sau này tôi mới hiểu tất cả, đơn giản chị là người con gái đang vào thì xuân sắc và đang YÊU.
Chị đến thăm mẹ tôi cùng cả người bạn trai, là chồng tương lai. Chị bước đi tung tăng nhanh nhẹn, đầy hăm hở, chị nói cười hồn nhiên đầy thiện cảm, chị cởi lòng mình với mọi người…
Mẹ tôi mừng lắm, làm Thầy tôi cùng cả nhà cũng vui lây. Kể từ khi lấy chồng xa cho đến khi sinh ra cả đàn con cháu đã mấy chục năm, chưa có lần nào bên ngoại đến thăm đông vui như lần này.
Ngày mẹ tôi lấy chồng, đưa dâu bằng đò dọc từ thượng nguồn một con sông xuôi về đến ngã ba nơi giao hòa với một con sông khác rồi lại đi ngược lên nguồn sông này, đây là vùng quê bốn mùa cây trái, hành trình phải đi mất đằng đẵng một ngày chèo cật lực nếu thuận buồm xuôi gió, hình như đò đám cưới thường đi hai ngày cho thong thả..
Thời buổi đi lại thật khó khăn thời thế loạn lạc. Dù vậy các anh chị ruột tôi chí ít cũng có một lần được về thăm bên ngoại trong những tháng năm thơ ấu khi gia thế Ông Bà dòng họ còn cường thịnh tiếng tăm, chỉ có tôi là đứa thiệt thòi không được vậy lần nào
Gặp các cháu, mẹ tôi ôm lấy từng người, cười trong nước mắt đầm đìa, Người mừng mừng tủi tủi sụt sịt mắng yêu các cháu luôn miệng. Kể cũng đã ba mươi mấy năm có lẻ rồi còn gì, ngày Mẹ tôi lấy chồng hầu hết các anh chị bên ngoại đều chỉ là những hạt bụi, giờ đây đứa lớn cũng đã tuổi băm, còn chị Vân mới vào cái tuổi hừng hực sức sống, chị đang yêu và đang được yêu.
 Chúng tôi vẫy vùng trong tình nghĩa ruột thịt, lúc quây quần bên Mẹ tôi ăn uống, nói cười, ca hát, lúc thì rủ nhau đi tắm dưới làn nước trong vắt mát rượi của dòng sông quê hương giữa những bãi cát vàng mịn sạch tinh trải dài đôi bờ. Những buổi tối, ánh trăng hè sáng vằng vặc êm dịu đưa chúng tôi về với cảm giác tràn trề hạnh phúc
Ngày chia tay thật bịn rịn. Chị nắm tay tôi không dứt ra được, mấy người anh có vẻ cứng cỏi hơn, họ dắt xe đi trước, quay lại gỡ những bàn tay trong những bàn tay và hứa hẹn sẽ sang thăm Dì thường xuyên
Mẹ tôi gật gật đầu, nước mắt tuôn rơi.
Những ngày tháng sau đó chúng tôi sống trong hoài niệm. Trong kí ức tôi luôn ấp ủ một niềm tự hào:
Mình có một người chị thật đẹp gái.
Hồi ấy chắc tôi chỉ mươi hai tuổi, nhưng tôi cảm nhận về vẻ đẹp, về tình cảm đã có chiều sâu. Tôi biết chị Vân rất hạnh phúc trong chuyến đi về ấy. Được Dì cưng chiều, chị cùng ông anh rể tương lai như hai con chim được sổ lồng bay vút lên trời cao. Tôi, một thằng em vốn từ đầu đã cảm tình với chị, chị cũng rất hợp tính tôi nên chị em chẳng mấy khi rời nhau. Cũng vì thế mà vài ba lần tôi biết được khoảng trời riêng của anh chị. Tôi vô tư cổ vũ và chia sẻ niềm vui với chị, chị lại càng quý mến tôi, hình như chị muốn tôi hiểu cho chị vì đây là những ngày tháng chị được tự do yêu đương. Thực tế thì tôi đã hiểu được một phần.
Trong tôi và chị hình như hình thành một cái gì đó vô bờ
Có lần không cố tình, mọi người đang nói chuyện ở phòng ngoài. Chị đứng dậy đi lấy cái gì đó mang theo để ở túi đồ trong buồng trong, nghe chị đánh tiếng với ra là không nhìn thấy cốt là để anh vào tìm giúp, anh vội vào, tôi cũng bén gót theo, thế mà vừa bước qua cánh cửa buồng, đã nhận thấy hơi nóng hôi hổi của anh chị phả vào nhau, họ ôm quấn lấy nhau ngấu nghiến vội vàng đắm đuối và say sưa.
Một lần khác, khi đi tắm sông cùng mọi người nô đùa vui vẻ thỏa thuê vẫy vùng trong làn nước mát rượi, chị và anh lội ra chỗ sâu nước ngập đến ngực, họ ngắm nhau cười bằng ánh mắt tình tứ phấn khích. Tôi thì như con rái cá tinh nghịch và hồn nhiên ngụp lặn ngang dọc giữa mọi người.
Và… từ dưới làn nước trong như pha lê tôi đã thấy một thời khắc hệ trọng: nước sông thì vẫn trôi nhưng trời đất, thời gian thì hình như đứng lại để cùng tôi chứng kiến một cách thể hiện nữa của tình yêu đôi lứa…
Tôi vốn giỏi hụp lâu, nên sau đó tôi quay đầu lặn ra một đoạn chừng mươi bước rồi mới trồi lên khỏi mặt nước. Chị em ngoái lại nhìn nhau, tôi đứng yên mỉm cười ngô nghê, chị thì buông anh ra, rẽ nước lướt về phía tôi như một vận động viên bơi lội, chị ôm ghì tôi vào lòng như ôm một niềm tin sắt đá. Dưới làn nước mát mà da thịt chị vẫn nóng hôi hổi, tôi cảm nhận rõ ngực chị phập phồng theo hơi thở gấp và tiếng thình thịch của con tim, tôi bất động trong giây lát rồi cố tụt khỏi vòng tay chị rồi lặn vào trong nước mang theo cái cảm giác những mạch máu nóng hổi ở chị vẫn giật giật, giật giật một lúc lâu nữa.
… …
Rồi khi tôi ra đi làm một người trưởng thành thì tôi mới nhận được tin cũ từ quê ngoại rằng: Chừng một năm sau khi về thăm Mẹ tôi chị Vân đã chết.
Tôi không tin, hoàn toàn không tin một con người rạo rực sức sống lại có thể chết, một con tim yêu thương tràn đầy sinh lực lại có thể ngừng đập. Tôi không tin chị lìa trần khi cuộc đời đầy hương hoa đang trải rộng trước chị. Tôi không tin một linh hồn sáng trong, một dáng hình tuyệt mỹ như chị lại có thể bị quỷ sứ sớm đến đánh cắp đi như vậy. Hay chị được sứ thần đón về chốn Thiên đàng để đảm nhận một sứ mệnh gì đó cho nhân loại
Dù sao thì tôi vẫn tin chị Vân không chết thật.
  Làm sao tôi có thể tin linh hồn chị lại đột ngột chia xa thân thể ngà ngọc một tác phẩm tuyệt vời của tạo hóa mà tôi đã nhìn thấy qua làn nước mát trong ngày ấy
***
Dòng đời vẫn trôi, muôn loài vẫn sinh sôi nẩy nở.
Rồi chiến tranh bấn loạn làm cho cái xứ sở vốn đã chậm phát triển lại càng hoang tàn. Tôi học hết phổ thông, vào lính, bắt đầu vào cuộc mưu sinh độc lập: bị thương, chuyển đi học, đi làm.. hình như tất cả thời gian sức lực trí tuệ đều dành cho việc tìm cách vượt lên trên con đường tìm kế sinh nhai, lập nghiệp, chứng tỏ mình với đời…vv…và cho một đề tài muôn thuở: tình yêu đôi lứa, rồi lập gia đình, con cái… đến khi thực hiện được một phần những ước mơ của thời trai trẻ, tạm gọi là thành đạt, thì ngoái lại, thấy dặm đường cũng đã qúa xa vời  (may mà tôi không sa lầy lún ngập như nhiều người đời)
Tuy không có một lần về quê ngoại, vì nhiều lẽ mà cái chính là Ông bà thì đã mất từ khi tôi chưa kịp chào đời do chính biến loạn lạc.. tôi trở thành một trong số hiếm hoi chỉ nhìn về quê ngoại, mảnh đất mà người mẹ hiền kính yêu đã sinh ra và lớn lên trong tình thương vô hạn của Ông Bà ngoại… vậy mà tôi chỉ nhìn qua cửa sổ của những con tàu hoặc từ dưới cánh bay, cho dù biện minh kiểu nào thì đó vẫn là điều khiếm khuyết. Kể cũng có không ít lần gặp bà con họ hàng, anh em con Cậu, Dì.. nhưng cũng chỉ biết chị Vân chết đột ngột vì bệnh mà thôi…
Mãi đến gần đây, trong một lần ngồi bên mộ Mẹ tôi, với thằng em con Dì út, hỏi chuyện chị Vân tôi mới biết rõ một sự thật về cái chết hết sức đau lòng
Chị đã chết vì tình yêu
Chị đã chết bởi niềm kiêu hãnh của gia đình dòng họ trước những quan niệm nhận thức về và đạo hiếu và sự hiểu biết hạn hẹp về chuyện làm người của cả một xã hội, trong đó hôn sự luôn là rất khắt khe, nghiệt ngã…
Chị đã chết vì để bảo toàn cái gọi là sĩ diện, là gia phong dòng tộc, để tổ tiên khỏi bị xúc phạm, để người nhà già trẻ như là khỏi mất mặt với đời…
Chị đã chết vì bị ép phải hy sinh một mầm sống đang hình hài trong cơ thể chị, kết quả của tình yêu chân thành và nồng cháy. Chị đã phải hy sinh tương lai để cứu vãn tình hình thực tế trước sự bủa vây của những ràng buộc khắc nghiệt, định kiến.
Chị muốn sống trong tình yêu thương biết chừng nào.
Tuy nhiên với mọi người với ý thức hệ và nhận thức hằn sâu trong xương tủy trong tim óc thì chị chỉ có thể sống khi chôn chặt tình yêu cùng kết quả của nó đang phôi thai trong chị.
Tôi thừ người ra bên mộ Mẹ tôi mắt nhìn thăm thẳm vào nơi vô định, cố tìm xem có dáng hình của chị tôi ở một nơi nào đó, cố hình dung ở phía xa xăm nghìn trùng chị tôi đang nhìn tôi với một nụ cười đượm chút gì đó dường như chua xót và một nỗi buồn nuối tiếc nơi dương trần.
Chị là người sống để yêu, sống cho tình yêu, sống vì tình yêu. Với chị, khi tình yêu đã chín, khi con tim đã hòa cùng nhịp đập thì chị tự bước lên đỉnh ngọn núi tình để mở toang lòng ra tận hưởng gió trời giữa bao la vô tận.
Tôi còn nhớ cái lần chị ngồi thỏ thẻ nói với Mẹ tôi: “Dì kể cho bọn con nghe Dì đã đến với Dượng như thế nào đi Dì”. Mẹ tôi cười: “Trước khi cưới, trong một lần Dượng con sang nhà Ông Bà thì một lần, chỉ một lần, lúc Dì đang bưng nước dưới bếp lên đi qua hàng hiên, Dượng con đón đó và hỏi đúng có một câu:
Có về Hương sơn không?
Rồi mẹ tôi cười mơ màng một lúc
Chị Vân cười hỏi lại: “chỉ thế thôi hả Dì”.
Với chị, chị thật sự không hiểu những cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu mà chỉ do sự tính toán sắp đặt của gia đình rồi chỉ cần sự công nhận của nhà thờ, chỉ cần tờ giấy của ủy ban xã làm thông hành chun vô mùng mà không cần biết tình chín hay sống… chị càng không hiểu, càng ngạc nhiên khi như thế mà sinh ra con đàn cháu đống.
Thời Mẹ tôi nhiều người thành vợ thành chồng chỉ là do sắp đặt của hai bên gia đình dòng họ, trước xem gia thế, của nả, xem môn đăng hộ đối, tiếng tăm, uy tín, học hành, xem sức khỏe bệnh tật và nhất là đường con cái… vv.. chứ không đoái hoài gì tình cảm giữa hai người trong cuộc. Theo quan niệm, đó chỉ là chuyện lửa rơm
Chị nghĩ chuyện.. làm tình trong hôn nhân kiểu đó làm sao mà làm chứ!…
Ngày ấy giá mà tôi đã trưởng thành hơn một chút thì chắc đã hiểu vì sao chị Vân lại chết
Tôi thật ngây thơ và vô tình
Thẳng em kể:  Do gia đình không đồng ý về gia thế bên trai, nói là không có nền tảng, không có bề dày, chỉ là hạng người ăn kẻ ở… không loại trừ có những hiềm khích giữa hai gia đình dòng họ… vv..
Khi tình yêu giữa hai anh chị đã chín muồi, đã đơm hoa kết trái thì tình hình xung quanh thật gay cấn quyết liệt, chị Vân như người không biết bơi cố giãy giụa giữa biển nước bao la với những đợt sóng lớn nhỏ vùi dập. Chị bắt buộc phải trục xuất cái mầm sống trong chị, là nỗi mong đợi và niềm hạnh phúc đang ngày càng sinh sôi mà theo quan niệm, đó lại là bằng chứng của sự nhục nhã.
Các biện pháp mà người ta tiến hành thải bỏ cái bào thai là can thiệp thô bạo mù quáng theo kinh nghiệm dân gian truyền đời mông muội dấm dúi.. đã làm cho đứa con vừa thành hình hài chết trong bụng chị lại không đem ra được. Chị đau đớn vật vã quằn quại. Tấm thân ngà ngọc của chị là thế mà khi tử thần đứng cùng phe với tập tục ràng buộc, những sĩ diện vu vơ đến mức bất nhân tàn nhẫn thì qủa là hoàn toàn không cân sức.
Chị đã chới với, chới với… chút sinh lực cuối cùng là để gọi tên người mình yêu một lần nữa trước khi linh hồn rời khỏi thể xác chị.
Thương thay cho những kiếp người sống ở xứ sở lạc hậu, miền đất nơi mà con người ở đó bị những chuyện đời thường, những hạn chế về nhận thức trùm lên cả cộng đồng xã hội, rồi cả những điều vặt vãnh, những hiềm khích thù hận đã đẩy tình người tuột khỏi lòng người.
Giá như chị Vân được sống ở những nơi văn minh hiện đại, đầy đủ những phương tiện can thiệp kịp thời theo những thành tựu của khoa học tiên tiến thì ít nhất mạng sống của chị cũng được bảo toàn.
Giá như chị ở phương trời mà tình yêu đích thực được tôn trọng, nơi có cách nhìn cao rộng hơn, nhân văn hơn, kể cả nhận thức của từng người và ý thức hệ của mọi người, nơi người ta luôn coi trọng và quý mến cuộc sống của nhau, nơi con người luôn hướng về điều lành điều thiện, nơi con người sống vì tình yêu, tôn thờ tình yêu, luôn dành cho nhau tình yêu thương ngàn đời, nơi chỉ nghiêm trị những hành động cưỡng đoạt, đánh cắp cuộc đời người khác.. nơi mọi người đều bảo vệ tính tự nhiên của muôn thuở rằng tờ giấy của ủy ban chẳng là gì, sự công nhận của ai cũng vậy… nếu chỉ cần tờ giấy đó hay đảm bảo nào mà thả sức làm tình hùng hục thì còn tệ hơn loài vật.
Tình yêu tự nó chín, và khi chín là nó đơm hoa kết hạt.
Nếu nhận thức xã hội phù hợp với tiêu chuẩn đúng thì nhiều người phụ nữ đã không chết. Chị Vân tôi chẳng những đã có một cuộc đời thực sự đáng sống, thực sự tắm trong tình yêu, hạnh phúc giữa niềm hân hoan của gia đình, trong sự đồng tình của xã hội nhân bản, của mọi người hiểu biết…
Đành rằng, chị tôi có chút phần đáng trách, chị đã làm điều đáng làm nhưng chưa nên làm, cũng như đói rồi thì nên ăn nhưng có mâm bàn đàng hoàng thì sang hơn.
Và vì dù sao trong mỗi con người, bất kì ai ít nhiều đều có tình người nhất là tình ruột thịt, đành rằng những tập quán định chế có những ràng buộc nhưng cũng có mặt tích cực, nó ngăn ngừa thói trăng hoa, điều bồng bột vô trách nhiệm, nó chặn bớt những mưu đồ đen tối sở khanh, nó xếp đặt dòng đời theo một quỹ đạo chung: trật tự và ổn thỏa.
Đến bây giờ tôi mới hiểu hết tại sao được về thăm Mẹ tôi lần ấy chị Vân lại sung sướng đến như vậy. Chị đã tân dụng những thời khắc quý giá hiếm hoi để chị yêu, được yêu nồng nàn và có phần gấp gáp. Chị đã chắt chiu cô đọng dồn nén tình yêu trong sự hạn hẹp của mình, mà lẽ ra với người đời vẫn dàn trải thành chuyện trăm năm ... 
Trong phút đau thương tột cùng, người anh rể không thành vẫn chỉ dám lảng vảng vòng ngoài vô vọng bất lực. anh bị mọi người miệt thị chì chiết xua đuổi.., nên chỉ khi người cuối cùng rời nấm mồ mới đắp của chị, màn đêm buông xuống anh mới có cơ hội đến nằm dang tay ôm lấy đống đất ứa đôi dòng lệ chảy sắt se dầm dề không cạn.
Từ đó về sau, người ta thấy anh không nói năng gì nữa, thất thểu lang thang khắp nơi, có người cho là anh điên.
Anh thường lên đỉnh đồi sim gần nơi chôn chị ở đó suốt ngày này sang tháng khác, hết một tuần trăng, lại một mùa trăng nữa…anh mơ màng nhớ những đêm trăng bên chị
Với anh, Giờ chỉ còn lại:
Trăng suông với gió ngàn
Cứ thế.. Tối đến anh lại xuống nằm bên mộ chị, thân hình tiều tụy dần cho đến một ngày, người ta không thấy anh đứng lên được nữa.
Có thể anh chẳng còn muốn đứng lên vì anh qúa yêu chị, vì anh muốn chia sẻ trách nhiệm về cái chết của chị, vì anh thấy mọi chuyện đời thường bụi bặm như mờ nhòa,
không còn ý nghĩa gì
Không còn hương vị gì…
Trong anh chỉ còn lại duy nhất:
Mùi của trăng suông
Anh nằm đó bình yên bên chị mãi mãi.
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

 

4 nhận xét:

  1. Nếu nhận thức xã hội thoáng hơn và sự đánh giá con người không qua môn đăng hộ đối thì chị đã làm cái điều đáng làm và nên làm . Tình yêu thật đẹp và mãnh liệt biết bao !

    Trả lờiXóa
  2. Tình yêu dù ở thời nào cũng đều thi vị và không thôi lãng mạng ...

    Trả lờiXóa
  3. chi co mot cai toi la biet yeu va yeu het minh, yeu that long, yeu soi noi, yeu khong tinh toan, nhung chi co dieu dang thuong la khong vuot qua duoc dinh kien xa hoi. de roi tinh yeu tan vo. khi yeu nguoi ta khong can dieu kien, khong so do hon thiet. co lan anh da noi the phai khong anh? uoc gi em co quyen luc de bao ve cho chi, nguoi con gai dang yeu biet duong nao. truyen nay danh thuc trong long nguoi doc y thuc ve tinh yeu. y tuong chong lai moi dinh kien khat khe de dau tranh cho TINH YEU. GIO DAY MOI NGUOI KHONG BI RANG BUOC BOI DINH KIEN NAO, VAY THI DUNG DE DINH KIEN CUA CHINH MINH LAM LUNG LAY MOT TINH YEU QUY GIA DANG LOE SANG. CO KHI NAO LA NHU VAY KG anh?

    Trả lờiXóa
  4. Chuyện đọc quá cảm động. Tôi chỉ biết nói giá như.... Thì... Tôi đọc những lời nhận x trên của các anh chị đọc trước đều trùng suy nghĩ của tôi .cảm ơn mọi người. Cảm ơn tác giả rất nhiều. Chúc SK và HP.

    Trả lờiXóa

Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]