Links - Liên kết dến các trang Website. Blogspot, fb, chuyên trang thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

16 tháng 11, 2011


MƠ ĐI BÊN EM


413335_329x245.gif
PhotobucketPhotobucket

MƠ ĐI BÊN EM

***Chuyến đi thứ nhất:
 VỀ PHƯƠNG BẮC
Photobucket

Gặp em giữa lưng trời
Cùng rong chơi trần thế,
Khắp năm châu bốn bể
Khắp mọi nẻo đường trần
  
Xuất phát từ Sài Gòn
Giữa phương Nam đầy nắng
Ra miền Trung biển sóng,
Lên rừng rậm, núi cao
 
Nghe tiếng gió gầm gào
Từ xứ Lào, nóng rát
làm dù che em mát
Chắn bụi cát cho em
  
Đây rồi, quê hương anh
Dòng sông xanh thăm thẳm
Nơi ân tình sâu nặng
Luôn dành tặng cho đời
 


XEM TIẾP MƠ...

11 tháng 11, 2011

NGHỆ THUẬT TRANH KHỎA THÂN


Chuyên mục QUẢNG CÁO:

Qúy vị nào đang ở HOA KỲ , CANADA . ..

Nếu có nhu cầu đọc các tác phẩm của
Nhà văn THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN xin liênhệ


hoặc trực tiếp đọc từ trang riêng của TÁC GIẢ:

**GOYA: "CƠ THỂ TRẦN TRUỒNG CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀ TÁC PHẨM
TUYỆT MỸ CỦA TAO HÓA..." CÒN Ý THỨC VỀ SỰ TÀ DÂM LÀ CHUYỆN CỦA MỖI NGƯỜI, CHUYỆN CỦA NHỮNG KẺ PHÀM PHU TỤC TỬ... THƯỜNG THÌ NHỮNG KẺ ĐÓ LẠI HAY DẠNG MỒM RAO GIẢNG ĐẠO ĐỨC THEO CÁCH NHÌN HẠN HẸP NHỎ NHEN ÍT HỌC CỦA CHÚNG.
THEO Ý CHÚNG THÌ TRANH TƯỢNG KHỎA THÂN LÀ THÔ BỈ TRẦN TRỤI (hay bô bô cái miệng thế nhưng trong lòng thì rất thích) CHÚNG RẰNG: NGƯỜI.. THÌ PHẢI CÓ QUẦN ÁO MỚI LÀ NGHIÊM TÚC LỊCH SỰ... CÒN TRẦN TRUỒNG RA THÌ KHÁC GÌ .. TRÂU BÒ
Tiếc thay cho chúng:
...Ngày rao đạo đức ngoài mồm
Đêm về hùng hục thảo quần hơn trâu...
Và THỰC TẾ, TRANH KHỎA THÂN LUÔN CÓ SỨC SỐNG MẠNH LIỆT, VƯỢT QUA NHỮNG NGẦN NGẠI DO NHỮNG HẠN CHẾ CỦA TẦM NHÌN ĐỊNH KIẾN (không chỉ tranh mà cả ngôn từ cũng vậy, ví dụ khi nói về bộ phận sinh dục.. nếu cứ gọi thẳng tên chúng là L.. là C.. thì nhiều người ngượng đỏ mặt, cho là tục tĩu.. mà cứ phải nói tránh đi dưới cái tên khác như là CHIM là BƯỚM.. mới thanh tao lịch lãm) 
Ở nước ta, đề tàitranh tượng khỏa thân là vấn đề “xưa như trái đất” nhưng ở nó vẫn còn nóng bỏng với những chuyển biến vào thời kỳ đổi mới. 
Từ xưa đã thấy phù điêu tắm ao sen (hay na ná như thế) không chỉ bày ở hội hè, hay như ở triển lãm toàn quốc như ngày nay, mà là ở chốn thâm nghiêm đền miếu thiêng liêng, từ thời phong kiến. Phù điêu diễn tả đám thiếu nữ tắm ở ao sen cạn, để lộ thân hình tắm truồng, cùng tắm và tóe nước đùa giỡn hồn nhiên. Cũng nhưtranh khắc gỗ Đông Hồ, với bức “Đánh ghen” tác giả dân gian diễn tả đức ông chồng một tay đưa ra chống đỡ cho cô bồ trước cơn ghen dữ dội của mụ vợ đang đưa cái kéo ra quyết xởn tóc đối phương. Còn tay kia của đức ông chồng thì choàng qua vai người tình và sờ vào bộ ngực trần của cô ta. Hay ở bức “Hứng dừa” (theo một dị bản trong tranh diễn tả năm nhân vật, chứ không phải bốn nhân vật như ta thường thấy). Hai người trèo lên hái dừa, còn lại phía dưới là ba người. Bên phải tranh, diễn tả một anh chàng xoè quạt che một bên tai, thân người chồm tới rõ ràng là để nghe ngóng điều gì. Còn bên trái tranh, diễn tả một thị mẹt tốc váy lên hứng buồng dừa sắp rơi xuống. Và một mụ nữa đưa hai tay lên đón lấy buồng dừa kia, trong khi chiếc váy của mụ ta đã tuột đến tận bàn chân. Từ xa xưa, thời phong kiến dân ta cũng chẳng xa lạ gì đề tài này, nhưng chỉ là cái mỉm cười chế diễu và với biết bao nụ cười vô tư, thoải mái của tầng lớp bình dân. Ở tranh dân gian Hàng Trống, đối tượng của nó là thị dân, vốn gần kề với tầng lớp chính thống, cho nên tranh phải mượt mà, thanh cao đáp ứng thị hiếu người thưởng ngoạn dạng trí thức cung đình, nên không thể tìm thấy đề tài khỏa thân như ở tranh dân gian Đông Hồ. Hơn ai hết, nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương đã vạch mặt thẳng thừng vào bộ mặt đạo đức giả đó. Cái họ thèm thuồng, say mê mà mà vẫn chê bai là đê tiện:
            ..Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt 
                 Đi thì cũng dở ở không xong.Nhưng đề tài tranhkhỏa thân thật sự cuốn hút các họa sĩ khi trường Mỹ thuật Đông Dương ra đời, sinh viên mỹ thuật chuyển hướng ngay  theo cách nhìn của nền văn hóa Tây phương, với cách diễn đạt tinh tế, chân phương hơn. Ở nền văn hóa Hy – La trước Công nguyên người ta quý trọng vẻ đẹp thể chất, ý niệm một tinh thần sáng suốt, một cơ thể khoẻ mạnh. Vì vậy, hình tượng thần linh thường nửa khỏa thân hoặc khỏa thân hoàn toàn để ca ngợi vẻ đẹp cơ thể. Như tượng tròn “Đôpiphorơ” của Pôlycơletơ hay tượng tròn “Apôxiômenơ” của Lyxipơ v.v…Không phải ngẫu nhiên mà cuộc thi thể thao đầu tiên trên thế giới đã diễn ra ở Ô-lim-pia, trên bán đảo Pêlôpôn. Và hình tượng Vệ Nữ đã tỏa sáng những phẩm chất tốt đẹp nhất của nền điêu khắc Hy Lạp cổ đại. Tác phẩm tượng Vệ Nữ (Mi Lô) là một trong những chuẩn mực của đời sống tinh thần, trong buổi bình minh của lịch sử. Từ đôi vai khẻo mạnh và bộ ngực chắc nịch trinh trắng, cái cổ quay đi…là cái hoàn thiện toàn mỹ. Thời kỳ Phục hưng, chúng ta được chiêm ngưỡng vẻ đẹp gợi cảm về 2 hình mẫu khoả thân Adam và Eva trên vòm thánh đường Sistine ở Vatican. người vẽ chúng chính là hoạ sĩ Michelangelo (1475-1564). Giai đoạn này, Botticelli đã vẽ bức tranh Sự ra đời của thần Vệ Nữ, một bứctranh khoảthân đã lột tả hoàn toàn những vẻ đẹp tinh khiết nhất, toàn mỹ nhất của Thần Vệ Nữ, đặc biệt vẽ theo cảm hứng từ thần thoại Hy Lạp. Những tác phẩm nêu trên đã chứng thực một thời kỳ vàng son của mỹ thuật thế giới. Vậy là đã hơn 100 năm kể từ ngày hoạ sĩ Cézanne tổ chức phòng tranh mùa thu tại Paris , trong đó có bức tranh khoả thân "Thiếu nữ đang tắm" gây sự chú ý đặc biệt đối với giới nghệ sĩ và công luận. Bức tranh đó chính thức mở ra một xu hướng mới trong nghệ thuật vẽ tranh khoả thân hiện đại. Cùng với ông, hoạ sĩ thiên tài Picasso với bức tranh Những cô gái vùng Avignon  đã thực sự  gây chấn động giới mỹ thuật. Để rồi từ đó, giới nghệ thuật đã lấy mốc năm 1907 làm năm khởi đầu của nghệ thuật Nude (khỏa thân).



 


 


 
XEM TIẾP (CLICK)