LẢNG BẢNG CHIỀU THU
Gió cứ
thổi hơi anh về phía núi
Để
tình em chìm nổi chốn phù hoa
Mây cứ
bay, bay đến cõi xa vời
Cho
non thẳm bạc trắng đầu năm tháng
Buổi
chiều phai, sương buông theo gió lộng
Biển dập
dềnh, biển vỗ sóng ngàn năm
Để
lòng anh luôn vương vấn tơ tình
Buồm no
gió đẩy thuyền trôi vô định
Nước cứ
xuôi theo sông dài về biển
Nắng
nhuộm vàng để nước biến thành mây
Mây lại
bay về phía núi xa vời
Trời
buồn khóc, mây thành mưa nguồn suối
Anh là
ai mà như mây như gió
Như thác
gào lũ cuốn giữa phong ba
Tình có
như biển rộng trải bao la
Cho muối
mặn gừng cay đường dương thế
Cũng có
khi lòng chợt lên nốt lặng
Rồi
hân hoan bất giác chặng xuân về
Rồi
thu đi sau hạ, gió đông se
Miền
chăn chiếu lạnh tê rêu phong phủ
Em là
ai, dải lụa điều lướt lả
Gió nâng
lên, mềm mượt thướt tha tình
Sương chiều
sà, ấm ướt chút vai anh
Em choàng
vấn nửa chữ tình chùng nặng
Em có
mê tắm trong lòng biển rộng?
Hay ngoái
về lo lắng phía nhân gian
Lòng ngổn
ngang bao chuyện của khôn càn
Cho năm
tháng đếm đời vào chặng cuối
Buồn
vui hỡi, nỗi niềm nào chay mặn
Nẻo đời
mô vướng bận, nẻo nào thông
Lối nào
cho vừa khéo bốn bàn chân
Hai tim
bước song kề về cực lạc…
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
hay lam anh a.
Trả lờiXóa