THÔI ĐÀNH
Thôi đành, ngắm gió nhìn mây
Biết mây của gió để trời cuốn đi
Thôi đành vui với đường thi
Thổi hồn vào chữ những khi nặng chùng
Thôi đành về với mái tranh
Ôn trang hoài ức cho lòng suy tư
Thôi đành ngồi nhớ sông xưa
Tồng ngồng tắm đuổi ngây thơ bạn bè
Thôi đành im lặng nghe khuya
Đếm từng giọt khấc nắng mưa cuộc đời
Thôi đành tìm lấy cơn vui
Cho lăn lóc đá cho khuây khỏa sầu
Thôi đành ngồi ngắm sao trời
Biết đâu có một là ngôi mạng mình
Thôi đành thức với đêm thanh
Nhìn trong u tịch tàn canh bạc tiền
Thôi đành nhấm giọt sương đêm
Để cho lưỡi lạnh nỗi niềm vào tim
Thôi đành tự gọi tên mình
Như hòn cuội dưới đại dương bao giờ
Thôi đành uống hết ly mơ
Trở về thực tại với ngơ ngẩn lòng
Thôi đành an ủi tấm thân
Miệt trần vốn lắm thác ghềnh trầm thăng
Thôi đành thúc phận an duyên
Phải
đâu hảo hán thánh hiền mà cân
Thôi
đành tìm một bình nhân
Hợp
tương tương hợp bảy phần là vui
Thôi
đành chẳng tiến thì lui
Dùng
dằng khổ cả hai bề trước sau
Thôi
đành thanh đạm cháo rau
Thích chi
tùng tiệc cao lâuvị mùi
Thôi
đành giữ lấy hương quê
Ham
sang trưởng giả có bề cong vênh
Thôi đành biết vậy làm thinh
Ghế đâu là chỗ của mình ngồi lâu
Thôi đành uốn lưỡi vài câu
Rồi về
lại chốn sắc màu mình ưa
Thôi đành bỏ thói say sưa
Bỏ ham
hố bỏ se sua cõi trần
Thôi
đành bớt chút lợi danh
Sớt
chia sầu khổ nhân gian dưới trời
Thôi
đành ráng sức làm người:
Cho ra
người
giữa
cuộc đời trắng đen..
THI YÊN
ĐÌNH NGUYÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]