ANH CỨ
TƯỞNG MÌNH TUỔI 2O
(Thơ vui)
Anh cứ tưởng mình tuổi hai mươi
Còn em mười bảy bẻ sừng trâu
Anh chẳng có sừng cho em bẻ
Chỉ có khúc.. tình, em để nuôi
Ngẫm trong trời đất đâu mấy ai
Mà không nuối tiếc chút ngày xưa
Hồi tuổi vào xuân hừng hực lửa
Quá hẹp thời gian để.. thậm thò
Nắng thu vàng rộm tưới lên đời
Thấy mình hơn khỏe thuở đôi mươi
Có thể ai người không công nhận
Chỉ em công nhận - quá đủ rồi
Có một chàng kia đi lính xa
Được về, bè bạn kéo đến thăm
-Về hồi nào vậy sức có khỏe?
-Cứ hỏi vợ tao, sẽ biết hà!
Ra vậy, từ nay ai hỏi anh
Thì anh bảo họ cứ hỏi em
Thấy khỏe, dẻo dai.. thì chứng thực
Cho anh có được một cái bằng
Em nói là em chưa cấp sao?
Lại còn thử thách đến khi nao!
Thôi thì chứng chỉ thôi cũng được
(Càng để lâu càng khó lấy bằng)
Đời anh đã có lắm loại bằng
Từ bằng học đại đến cao hơn
Mà nay bằng khỏe do em cấp
Làm khó thì thôi khỏi, cóc cần!
Anh đã có cách của anh rồi
Không "bằng"thì sẽ có "cao hơn"
Anh sẽ cao hơn cho em biết
Mười bảy, hai mươi có ai bằng.
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]