QUA
MIỀN MỘNG MỊ
Một
ngày anh trở lại quê xưa
Sông
xưa hiu vắng chảy đôi bờ
Cảnh
cũ người xưa đâu rồi nhỉ
Tất
cả bây giờ đã khác xưa (!)
Nhớ
sáng chợ phiên, ta gặp nhau
Chân
trời phía trước nhuốm màu rêu
Ngực
nhú cau non sương còn ngậm
Lời
còn sóng sánh ánh ngây thơ
Anh
đã về nơi không còn em
Về
miền ký ức nghẹn tâm can
Phôi
pha rẽ vẹt bờ cỏ dại
Đến
tận tháng cùng đêm cuối năm
Nơi
ấy tình ta – anh với em
Nút
áo cài then lớp phía trong
Khô
đuối mỏng hờ chờ đợi lả
Tìm
trong năm tháng chiếc căng tròn
Hai
tấm lòng trinh trộn vào nhau
Luồn
trườn chi lắm những ngón tay
Hai
ngọn lửa tình nhập làm một
Bùng
lên như chợt đổ máng dầu
Gió
lạ tràn về heo may sang
Nhưng
tấm thân mình nóng như rang
Màn
đêm cuối tháng đặc quánh lại
Quấn
xiết đôi lòng trong lạc hoan
Nhân
thế ngoài kia có biết chăng
Cuộc
tình khai khẩn xứ ngân vang
Tiếng
của chân tròn, chân tình bước
trầm
thấp nhóp nhoép chốn hoang đàng
Em
mới khẩy cười anh phải không?
Nghe
môi ấm nóng lưỡi bỏng lên
Đường
vào cung điện như mê trận
Hàng
lính ngự lâm đạn lên nòng
Anh
mãi nhớ về phút giao duyên
Sực
quên chốn ấy đã rêu hoang
Em
đã lạc vào nơi.. lầm lũi
Đời
hoa, từng cánh rụng xoay tròn
Năm
tháng dần trôi theo tháng năm
Vũ
vần mưa gió tận thâm sơn
Một
lần về lại miền mộng mị
Anh
vẫn biết mình mãi có em.
THI
YÊN ĐÌNH NGUYÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]