NAPOLEON
Category: LàngVăn - KIMCỔ
TÂYĐÔNG, Tag: CLB ThơVăn TYĐN,Văn Thơ
01/01/2011 11:18 pm
Napoléon Bonaparte
1 VĨ NHÂN có 1 không 2 trong lịch sử nhân loại VỪA LÀ HOÀNG ĐẾ NƯỚC NÀY LẠI VỪA LÀ VUA NƯỚC KIA, VỪA TÀI THAO LƯỢC TRỊ QUỐC BÌNH THIÊN HẠ LẠI VỪA SIÊU PHÀM VỀ VĂN CHƯƠNG, 1 HOÀNG ĐẾ TOÀN TÀI MÀ RẤT ĐA TÌNH (bao phụ nữ tuyệt sắc ở châu âu mà lại chọn góa phụ NỮ BÁ TƯỚC ZOSEPPHINE (tất nhiên là đẹp), trong 10 bức thư tình hay nhất thế giới mọi thời đại có 1 bức của NAPOLEON...
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN trân trong giới thiệu
|
Napoleon được sinh ra ở Corsica, trong một gia đình quý tộc của Ý, ông được đào tạo thành một sỹ quan pháo binh ở Pháp. Bonaparte nổi lên theo Đệ nhất Cộng hòa Pháp và dẫn dắt thành công nhiều chiến dịch chống lại liên minh thứ nhất và thứ hai chống Pháp. Ông đã tổ chức một cuộc đảo chính và tự đưa mình trở thành vị Tổng tài đầu tiên; năm năm sau đó Thượng viện Pháp tuyên bố ông sẽ trở thành Hoàng đế Pháp. Trong thập niên đầu tiên của thế kỷ 19, Đệ nhất Đế chế Pháp dưới sự dẫn dắt của Napoléon đã tham gia vào một loạt xung đột, cuộc chiến tranh Napoléon, liên quan đến quyền bá chủ châu Âu. Sau một loạt chiến thắng, Pháp bảo đảm vị trí thống lĩnh trong lục địa châu Âu, và Napoléon duy trì ảnh hưởng của Pháp thông qua sự hình thành của một liên minh rộng lớn và cùng với các nước chư hầu của mình để loại trừ các quốc gia châu Âu khác. Các chiến dịch của Napoléon được nghiên cứu tại các học viện quân sự trên khắp thế giới.[1]
Cuộc xâm lược Nga năm 1812 đánh dấu một bước ngoặt lớn
trong vận may của ông. Lực lượng Grand
Armée của ông đã gặp thất bại, hư hại nặng
và không bao giờ có thể khôi phục. Năm 1813, Liên minh thứ sáu đã đánh bại
quân đội của ông tại Leipzig,
năm sau Liên minh xâm lược
Pháp, buộc Napoleon phải thoái vị và
bị lưu đày ông đến đảo Elba. Chưa đầy một
năm sau, ông thoát khỏi Elba và trở lại cầm
quyền, nhưng đã bị
đánh bại trong trận Waterloo vào tháng 6 năm 1815. Napoleon đã dành sáu năm
cuối cùng của cuộc đời mình trong sự giám sát của
người
Anh trên đảo Saint Helena. Khám nghiệm tử
thi kết luận ông đã chết vì ung thư dạ dày.
Mục lục
[ẩn]
|
[sửa]Tiểu sử
Napoléon Bonaparte là đứa con thứ
hai trong một gia đình có tám người con tại Casa Buonaparte ở Ajaccio, Corsica,
vào ngày 15 Tháng Tám năm 1769, một năm sau khi hòn đảo
này được cộng hòa Genoa chuyển
giao cho Pháp. Ông được đặt
tên là Napoleone di Buonaparte (mặc
dù người
anh của ngài, người
đã qua đời từ lúc còn ấu thơ, cũng mang tên là Napoleone)
và được gọi bằng
tên này cho đến hai mươi tuổi,
sau đó ông lấy tên là Napoléon Bonaparte cho có vẻ
Pháp hơn.[2][chú thích 1]
Cha của Napoleon, Carlo Buonaparte
Corsica Buonaparte có nguồn gốc từ giới
quý tộc nhỏ ở Ý, những người
đã đến Corsica từLiguria từ thế kỷ
16. [3] Cha
của ông là Nobile Carlo Buonaparte, một
luật sư. Người có ảnh
hưởng
đế phần lớn thời thơ ấu của Napoléon là
mẹ ông, Letizia Ramolino, là một
người mẹ
nghiêm khắc, có kỷ cương.[4].
Ông có một anh traiJoseph và sáu người em Lucien, Elisa, Louis, Pauline, Caroline và Jérôme. Có hai đứa
trẻ khác, một trai một gái, những người được sinh ra trước khi Joseph qua đời.[5] Napoleon
được rửa tội
như một
người Công Giáo ngay
trước
sinh nhật thứ hai của mình, vào ngày 21 tháng Bảy năm 1771 tại nhà thờ Ajaccio.[6]
Napoléon từ nhỏ đã thể hiện tính cách cứng rắn
và có tinh thần dũng cảm cũng như mưu trí. Sự giàu có của gia đình nối lạo với
thân phận của người
cha đủ sức cho ông một cơ hội lớn hơn để
phát huy tài năng của mình, tìm được
chỗ tốt hơn Corsica.[7] Trong
tháng một năm 1779, Napoleon đã được ghi danh tại một
trường
tôn giáo ở Autun, nước
Pháp, để học tiếng Pháp, và tháng năm, ông được nhận vào một học viện quân sự tại Brienne-le-Château.[8].
Cậu đọc theo giọng Corsica và không thể đánh vần
đúng cách.[9] Khi
đó cậu bé Napoléon hay bị bạn
bè trêu chọc vì cậu nói tiếng Pháp không được
nhanh và chuẩn như những
người bạn
khác.[10][chú thích 2] Nhưng một viên giám thị quan sát thấy
Napoleon là học sinh rất nổi trội, đặc biệt là với môn Toán học và Lịch sử... cậu bé này sẽ
làm một thủy thủ xuất sắc.[12][chú thích 3] Lúc
đầu ông muốn học về hải quân nhưng do ý muốn của mẹ,
ông quyết định học ngành pháo binh,
chính đây là cái nôi đầu tiên tạo ra một vị chỉ huy lục quân tài giỏi cho nước Pháp. Sau khi hoàn
thành nghiên cứu của ông tại Brienne năm 1784, Napoleon được nhận
vào École Militaire ở Paris;
điều này đã kết thúc tham vọng hải
quân của mình, đã khiến ông phải
xem xét một ứng dụng cho Hải quân Hoàng gia Anh.[14] Thay
vào đó, ông được
đào tạo để trở thành một sĩ quan pháo binh và cái chết của
cha cậu làm giảm thu nhập của mình, đã buộc phải để
hoàn thành các quá trình học hai năm trong một
năm.[15] Ông
đã trở thành người
Corsica đầu tiên tốt nghiệp từ Militaire Ecole[15] và
được
khảo sát bởi nhà khoa học nổi
tiếngPierre-Simon Laplace, người mà Napoleon sau đó đã
bổ nhiệm vào Thượng
viện.[16]
[sửa]Khởi đầu sự
nghiệp
Ngày 14 tháng 7 năm 1789, Cách mạng tư sản Pháp bùng nổ lật đổ chế độ
quân chủ, họ đã cho phép ông Pasquale Paoli trở về đảo
Corsica và vào tháng 9 năm đó, Napoléon cũng quay về
nghỉ tại đảo này. Tại quê hương, Napoléon muốn
tham gia vào phong trào của ông Paoli nhưng vị
lãnh tụ của phong trào chính trị địa
phương này đã không tin tưởng chàng thanh niên
Napoléon vì người
cha, ông Carlo, đã không trung thành với lý tưởng tranh đấu
cho địa phương. Do bị gạt
ra khỏi nhóm đấu tranh và bị thất vọng,
Napoléon trở lại nước
Pháp và vào tháng 4-1791, được bổ
nhiệm làm Trung Úy tại Trung Đoàn Pháo Binh
thứ 4, đóng tại Valencia. Chính tại nơi này, Napoléon đã tham gia vào Câu Lạc Bộ Jacobin, một hội
chính trị cấp tiến, lúc đầu chủ trương một nước cộng
hòa dân chủ. Napoléon đã trở nên chủ tịch
của câu lạc bộ và trong các lần phát biểu,
thường
công kích các nhà quý tộc, các giám mụcvà các thầy tu.
Tháng 9 năm 1791, Napoléon xin nghỉ
phép và trở về sống tại đảo Corsica trong 3 tháng, và trong thời
gian này, ông đã phục vụ trong quân đội địa
phương của đảo.
Sự tham gia vào câu lạc bộ
Jacobin và khuynh hướng
chính trị cấp tiến của Napoléon đã gây nên sự bất
hòa giữa Napoléon và ông Paoli, một người bảo
hoàng. Sau khi cuộc Cách Mạng Pháp xảy ra và vuaLouis XVI bị hành quyết
vào tháng 1-1793, thì ông Paoli với chủ trương tách đảo Corsica ra khỏi nước Pháp, đã tuyên bố
Napoléon là kẻ bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Các người trong gia đình
Buonaparte đành phải rời khỏi hòn đảo, chạy qua đất Pháp. Sau đó, Napoléon trở về phục vụ
trong Quân đội Pháp và đóng tại
thành phố Paris.
[sửa]Cuộc
vây hãm Toulon
Bài chi tiết: Cuộc vây hãm Toulon
Năm 1792, Napoléon mang cấp bậc Đại
úy rồi phục vụ tại Nice vào tháng 6, 1793. Vào thời
gian này, Napoléon đã viết một bài báo, có tên là “Souper de Beaucaire” qua đó ông kêu gọi
những người Cộng
hòa phải đoàn kết chung quanh nhóm Jacobin, là những
người
càng ngày càng trở nên cấp tiến hơn. Tới
cuối tháng 8, 1793, đạo quân của Hội Nghị Quốc Ước đã chiếm được thành phố Marseille nhưng đã bị chặn lại tại thành phố Toulon là căn cứ của
Phe Bảo hoàng, những người này đang kêu gọi sự trợ
giúp của quân đội Anh.[17] Trong
một trận đánh tại Toulon, do vị chỉ
huy Pháo Binh của đạo quân cách mạng bị thương và cũng do lời đề
nghị của ủy viên chính trị Antoine Saliceti là một
người đảo
Corsica và là bạn với gia đình, Napoléon được đề nghị giữ chức chỉ huy trưởng
Trung Đoàn Pháo Binh, được
thăng cấp bậc Thiếu Tá vào tháng 9 và tham dự vào công cuộc
vây hãm thành phố Toulon. Chính tại nơi này, Napoléon đã bộc lộ khả
năng của một vị tướng
tài và một nhà lãnh đạo uy dũng.[18]
Vào tháng 12, 1793, Napoléon ra lệnh
đặt các khẩu đại bác ở trên cao, hướng
về hải cảng Toulon và bắn vào các tàu chiến
Anh, vì vậy hạm đội Anh phải rút lui và quân Cách Mạng Phápđã chiến
thắng tại Toulon. Do chiếm được thành phố
này, Napoléon được
phong chức Thiếu Tướng lúc mới 24 tuổi.
Augustin de Robespierre, ủy viên chính trị của
Quân Đội Cách Mạng Pháp, đã phải gửi
cho người
anh là Maximilien Robespierre khi đó là người đứng đầu chính quyền Pháp và là một
trong các nhà lãnh đạo của thời kỳ khủng bố, một bức thư ca tụng“công
lao ưu việt” của
viên sĩ quan trẻ Napoléon Bonaparte, thuộc đảng
Cộng Hòa. Napoléon đã thành công vì biết
áp dụng khéo léo một kỹ
thuật quân sự mới là Pháo binh vào chiến tranh.[19]
[sửa]Xâm lược Ai Cập
Bonaparte trước Nhân sư (khoảng.
1868) của Jean-Léon Gérôme, Lâu đài Hearst
Sau khi đã chiến thắng
được nước Áo và trở về
Paris, Bonaparte mang nhiều tham vọng lớn nhưng ông thấy
chưa có đủ ảnh
hưởng
tác động tới chính quyền trung ương. Vào thời bấy giờ, phần lớn các nước
trên lục địa châu Âu đều phải
quy phục nước
Pháp, ngoại trừ nước
Anh.[20]
Vào cuối năm 1797, Hội Đồng
Chấp Chính muốn thực hiện một cuộc đổ bộ qua nước
Anh nên đã chỉ định Napoléon chỉ huy công cuộc
viễn chinh qua eo biển Manche. Sau một
cuộc thanh tra ngắn hạn
vào tháng 2 năm 1798, Napoléon tuyên bố rằng
cuộc xâm chiếm nước
Anh chỉ thực hiện được
sau khi nước
Pháp làm chủ được mặt
biển và ông đã đề nghị
nên đánh phá các nguồn tài nguyên của nước Anh bằng
cách chiếm đóng xứ Ai Cập và như vậy,
đe dọa con đường
dẫn tới Ấn Độ.[21] Napoléon
muốn bắt chước lối
chinh phục của Alexandros Đại Đếbằng
cách chiếm đoạt đế quốc phía đông gồm Ai Cập, Ấn Độ, các miền đất Trung Đông và Viễn Đông. Đề nghị của
Bonaparte được vị Bộ Trưởng Ngoại
Giao là Talleyrand ủng hộ và được
các nhân vật lãnh đạo Hội Đồng Chấp Chính chấp thuận ngay, vì chính các vị này cũng đang muốn đẩy
đi xa vị tướng
trẻ nhiều tham vọng là Napoléon Bonaparte.[22]
Vào tháng 5 năm 1798, Bonaparte bắt đầu
cuộc viễn chinh tại Ai Cập với 38,000 quân. Các chiến thắng
bắt đầu: pháo đài Malta của các Hiệp sĩ Cứu tế bị thất thủ vào ngày 10-6-1798, rồi thành phố Alexandria của Ai Cập đầu hàng vào ngày 1 tháng 7.[23] Napoléon
đã đánh bại các kẻ cai trị xứ Ai Cập có tên là nhóm Mamluk, trong trận
đánh gần Kim Tự Tháp, ngoài Cairo.[24] Rồi đồng bằng sông Nil bị chinh phục rất
nhanh chóng. Nhưng, vào ngày 1 tháng 8,
1798, hạm đội Pháp bỏ neo tại Vịnh Abu Qir đã bị hoàn toàn phá hủy bởi hạm đội
Anh của Đô Đốc Horatio Nelson trong trận
thủy chiến Sông Nil khiến cho đoàn quân Pháp bị mắc kẹt
trong miền đất mà họ đã chinh phục được và bị cắt đứt
các nguồn tăng cường
và tiếp tế. Cũng vào thời gian này, Napoléon đã
cố gắng đưa vào xứ Ai
Cập các định chế chính trị, cách quản trị và tài năng kỹ thuật của
tây phương. Quốc
gia bảo hộ Ai Cập là Thổ Nhĩ Kỳ bèn liên minh với các nước Anh, nước Nga và tuyên chiến với nước Pháp vào tháng 9 năm
đó. Để ngăn chặn cuộc tấn công của Thổ Nhĩ Kỳ vào xứ Ai Cập
và có lẽ cũng vì muốn trở về đất
Pháp bằng con đường Anatolia,
Napoléon đã đưa quân qua Syria vào
tháng 2 năm 1799, tiến tới pháo đài Acre (ngày nay là Akko, thuộc nước Do Thái) và đoàn quân
Pháp đã bị chặn đánh thảm bại tại nơi này. Napoléon đành phải
rút về Ai Cập và khi tới Abu Qir, gần Vịnh
Abu Qir, ông đã đánh thắng 10,000 quân Thổ Nhĩ Kỳ vào tháng 7 năm 1799.[25]
Thất bại của quân Cách mạng Pháp tạitrận đánh trên sông Nil
Trận sông Nil đã cho người châu Âu thấy rằng
Napoléon Bonaparte không phải là vô địch
và các nước
Anh, Áo, Nga, Thổ đã họp thành một liên minh quân sự mới,
chống lại nước
Pháp.[26] Từ
mùa xuân năm 1799, quân đội Pháp bị thua nhiều trận tại nước Ý
và đã phải rút lui khỏi phần lớn
bán đảo Ý Đại Lợi. Những thất bại quân sự này đã gây nên các xáo trộn trong nước Pháp. Ngày 30 tháng
Prairial (18 tháng 6, 1799), một cuộc đảo
chính đã loại ra ngoài Hội Đồng
Chấp Chính các nhân vật ôn hòa và đưa vô Hội Đồng này các đảng viên Jacobin, là các
người cực
đoan.[27] Nhưng hoàn cảnh chính trị vẫn
không ổn định. Một trong các nhân vật lãnh đạo Hội Đồng
Chấp Chính là ông Emmanuel Sieyès đã tin chắc rằng
chỉ có chế độ độc tài quân sự mới
ngăn ngừa được
việc phục hưng chế độ
quân chủ. Ông Sieyès tuyên bố: “Tôi đang tìm kiếm một
cây gươm”. Hội Đồng
Chấp Chính đã ra lệnh cho Napoléon trở về đất
Pháp.[28]
Tình hình chính trị tại nước Pháp vào lúc này rất
thuận tiện cho Napoléon. Việc phục hồi
nhóm đảng viên Jacobin khiến cho các kẻ ôn
hòa lo ngại sẽ xẩy ra một thời kỳ khủng bố mới, họ trông đợi một chính quyền mạnh,
ngăn chặn được
khuynh hướng
cấp tiến này. Cũng vào thời gian này, Hội Đồng
Chấp Chính đã thiết lập
nên 4 nước cộng
hòa vệ tinh là các xứ Batavian (Hà Lan),
Helvetian (Thụy Sĩ), Roma (Ý) và Parthenopean (Naples).[29] Các
nhà lãnh đạo nước
Áo, hay họ Habsburg, vì thế rất
lo ngại ảnh hưởng
của nước
Pháp tại các miền đất Ý thuộc nước
Áo trước
kia, và Sa Hoàng Pavel I (trị vì
1796-1801) lo sợ Napoléon sẽ làm hư hại các quyền lợi của nước
Nga tại vùng Địa Trung Hải.[30] Đế Quốc
Pháp mới mẻ đã làm lệch đi sự thăng bằng chính trị của
châu Âu nên các nước
Anh, Áo và Nga đã lập nên liên minh quân sự thứ
hai và trong năm 1799, quân đội Nga dưới quyền của Tướng Aleksandr
Suvorov (1729-1800) đã nhiều lần
đánh bại quân đội Pháp và Tướng
Suvorov trở nên vị anh hùng của châu Âu.[31] Vào
tháng 8 năm 1799, quân Pháp bị đẩy
ra khỏi lãnh thổ Ý và phần lớn các nước cộng
hòa Pháp bị sụp đổ. Chính vào lúc này, lãnh thổ Pháp đang đứng
trước
nguy cơ bị xâm
lăng. Có nhiều âm mưu phản
cách mạng. Chế độ Cộng Hòa đang cần cấp cứu.
Tháng 8 năm 1799, Napoléon Bonaparte lên tàu, lẻn về
Pháp, giao quyền chỉ huy đoàn quân Ai Cập cho Tướng Jean Kleber.[32]
[sửa]Con
đường
vinh quang
Năm 1795, sau một thời
gian không được
trọng dụng, vận may lại đến với Napoléon. Do quân bảo hoàng tiến
hành bạo loạn tại Paris,
tình hình trở nên hết sức nghiêm trọng, chính phủ
quyết định bổ nhiệm Napoléon làm phụ tá cho Tử tước Barras,
tư lệnh
quân cảnh vệ Paris. Với pháo binh trong tay, Napoléon đã nhanh chóng dập tắt
cuộc bạo loạn. Kể từ đó con đường
công danh của ông đã rộng mở.
[sửa]Chiến dịch
Bắc Ý
Năm 1796 các
nước Anh, Nga, Áo liên kết với
nhau tập trung tấn công nước Pháp.
Chính phủ Pháp phái 4 đạo quân tiến
đánh. Napoléon được bổ
nhiệm làm tư lệnh
đạo quân thứ 4 tiến đánh nước Ý để kiềm
chế quân Áo.
Chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã đánh tan tác quân Áo tại Ý và tiến
quân vào bản thổ nước Áo tới
sát kinh đô Wien làm
Áo phải ký hiệp định đình chiến. Đoàn quân chiến
thắng của Napoléon trở về Paris
trong vinh quang rực rỡ.
[sửa]Tình hình kinh tế nước Pháp từ
năm 1800 đến năm 1805
Trong khi đó tại châu Âu tình hình lại
chuyển biến theo chiều hướng
xấu cho nước
Pháp, quân Pháp bị đánh bại trên chiến trường,
các vùng đất tại Ý đều bị mất. Napoléon quyết định
trở về Pháp.Tại đây, được sự ủng
hộ của dân chúng và quân đội, ngày 9 tháng 11 năm 1799, Napoléon làm cuộc
chính biến, trở thành chấp chính quan cao nhất của nước Pháp, với
danh vị Đệ nhất Tổng tài (Premier Consul). Đó là cuộc
chính biến tháng Sương mù (tháng Brumaire).
Năm 1800,
Napoléon thân chinh cầm quân vượt dãy Alps đánh
vào Ý, quân Áo tại Ý bị Napoléon đánh tan tác, tại trận Marengo, quân đội Áo bị
đánh bại hoàn toàn.
Sau những thất bại nặng nề, liên quân Anh, Áo, Nga phải ký Hòa ước Amiens, công nhận những
vùng đất mà Napoléon chiếm được thuộc về nước Pháp. Anh còn phải
trả lại cho Pháp những thuộc địa bị mất
trong thời gian chiến tranh.
Napoléon đã nhanh chóng đánh bại
những kẻ thù của nước
Pháp. Tháng 1 năm 1804,
cảnh sát Pháp phá vỡ một
âm mưu của
phe bảo hoàng ám sát ông. Ông quyết định
tái lập chế độ quân chủ, với lý lẽ rằng phe Bourbon sẽ không thể trở về nếu sự kế vị của họ
Bonapart được
hiến định. Đại lễ đăng quang của ông được tổ chức tại Nhà thờ Đức Bà Paris ngày 2 tháng 12 năm
1804. Thay vì để Giáo hoàng Pius VII đặt vương miện lên đầu mình, Napoléon đã giật chiếc vương miện từ tay Giáo hoàng để tự đội
lên đầu, ngầm ý không hoàn toàn chịu phục
uy quyền của Tòa thánh[33].
Ông trở thành Hoàng đế Napoléon I, và phong bà
Joséphine làm Hoàng hậu. Tiếp đó, ngày 26 tháng 5 năm 1805, tại
nhà thờ thành phố Milano, Napoléon tự phong làm vua nước Ý và vua xứ
Lombardy.
[sửa]Những
cải cách lớn
Sau khi lên ngôi hoàng đế, Napoléon đặt
ra ở mỗi quận của Pháp một quận trưởng
và công việc của họ là thanh tra, giám sát và xử lí toàn bộ mọi
việc trong quận đó. Các tổng thống Pháp là
những người được bổ
nhiệm một hay nhiều quận trưởng
mới khác mỗi khi quận trưởng
cũ đã hết nhiệm kì. Các thị trưởng thì do Đệ nhất Tổng tài bổ
nhiệm. Ngoài ra Napoléon còn tung ra 1 lực lượng điệp
viên đông đảo nhiệm vụ đội quân này là giám sát hành động tất cả mọi
người
dân và cả quan chức nhà nước.
Đội quân này được
che đậy bằng 1 cơ quan riêng biệt gọi
là bộ công an trực thuộc tổng
tài thứ nhất.[cần dẫn nguồn] Dựa
theo các luật lệ La Mã thời Cổ đại,
Napoléon đã biên soạn thành công bộ luật
Napoléon gồm 2281 điều. Nhờ bộ luật đó ông đã biến Pháp trở
thành một đế chế rộng lớn gần bằng châu Âu. Để muốn đế chế
giàu có hơn Napoléon ra lệnh
mỗi quận phải xây dựng một trường
Đại học lớn và mang tên Napoléon. Ông cũng muốn
trích một nửa số tiền trong kho để đào tạo
các sinh viên sau này sẽ tận tâm phục vụ chế độ. Ngoài ra Napoléon còn kiểm soát cả
báo chí, sách vở và các buổi biểu diễn cho sinh viên.
[sửa]Đệ nhất đế chế
Chủ nghĩa đế quốc của Napoléon đã thể hiện
rõ ràng qua “Hệ Thống phong tỏa Lục địa”. Đây là chương trình muốn điều
hành nền kinh tế của toàn thể châu Âu bằng các mục tiêu chính trị, kinh tế và
quân sự, và qua một chính sách làm sao xây dựng nền
xuất cảng của nước
Pháp và làm tê liệt nền kinh tế của nước Anh. Dưới ảnh
hưởng
của Pháp là các nước Đan Mạch, Na Uy, Phổ và đế quốc Áo. 42 triệu
người
dân đã nằm dưới
quyền hành của Napoléon Bonaparte. Bên ngoài ảnh
hưởng
của Hoàng Đế Napoléon là các nước Anh, Nga, Thụy Điển và Thổ Nhĩ Kỳ. Để triệt
tiêu nước
Anh, Napoléon đã ký đạo luật Berlin năm 1806, cấm đoán mọi mậu dịch
với các hải đảo Anh và hạ lệnh bắt giữ mọi tầu biển Anh cũng như tịch
thu các tài sản, hàng hóa của người Anh. Nước Anh đã phản ứng
lại bằng cách bắt buộc các tầu biển trung lập phải trả thuế tại các hải cảng Anh trước
khi chở hàng qua nước
Pháp.
[sửa]Thời
kì chiến tranh
Napoléon biết xây dựng
một lực lượng
quân sự hùng hậu nên ông đã bắt đầu
thực hiện những tham vọng chinh phục to lớn của
mình. Từ năm 1804 đến năm 1813 đội quân
Pháp tăng từ 400.000 người đến hơn 1.000.000 người.
Những người
vào quân đội phải trải qua 2 tháng luyện tập
và học cách sử dụng vũ khí. Sau đó họ được phân chia về
nhiệm vụ của quân đội tùy theo nhu cầu của họ.
Nhờ vậy quân Pháp mới trở
thành đội quân hùng mạnh nhất châu Âu thời
đó.
Quân phục của Grande Armée (Đại quân) của
Napoléon. Mỗi đơn vị có
quân phục khác nhau
[sửa]Trận
Trafalgar
Năm 1805, Napoléon chuẩn bị
quân đội để chiếm lại các cảng của Pháp đang nằm trong tay lực lượng thủy
binh Anh. Tháng 10 năm 1805, từ cảng Cadix, Toulon và Ronhefort Napoléon ra lệnh
cho các chiến hạm nhỏ tấn công thủy binh Anh ở biển Manche. Vào
ngày 21 tháng 10 năm1805,
lực lượng Hải quân Hoàng gia Anh tấn
công liên quân Pháp - Tây Ban Nha trong trận thủy
chiến tại Trafalgar. Trận
chiến diễn ra thật quyết liệt, thủy binh Anh chiến đấu
dũng mãnh, tiêu diệt được rất
nhiều quân Pháp. Hải quân Hoàng gia Anh đại
thắng, Hải quân của Napoléon bị thảm bại tơi bời. Trong khi nhân Anh vui mừng với
chiến thắng lừng lẫy, thất bại thê thảm này đã phá tan tành cái mộng xâm lược nước Anh của
Napoléon.[34] Sức mạnh
thủy binh của Napoléon bị phá sạch,
trong khi nước
Anh vươn lên làm liệt cường thủy
quân số một thế giới. [35]
[sửa]Trận
Austerlitz
Bố trí binh lực của
phe Nga - Áo và Pháp ngay trước
khi khai trận Austerlitz
Trận Austerlizt diễn ra tại
cánh đồng Austerlizt ở Moravia.
Phía bắc chiến trường
là hai ngọn đồi Santon và Zuran nằm trên trục
Đông/Tây, nhìn ra hướng
Olmutz/Brno. Phía Tây là làng Bosenitz, còn ở giữa
hai gọn đồi là sông Bosenitz (sông này là phụ lưu của sông Goldbach), chảy xuống
phía Nam qua các làng Kobelnitz, Sokolnitz, Telnitz ở giữa bản đồ. Ở giữa
chiến trường
là cao điểm Pratzen, một vị
trí chiến lược
quan trọng. Do địa thế trên cao, bên nào chiếm được vùng đất
cao này sẽ dễ dang khong chế vùng xung quanh. Quân
Pháp được bố
trí theo trục bắc-nam, và đóng ở phía Tây (xem bản đồ).
Đội quân gián điệp đông đảo
đã cho Napoléon biết rất rõ ý đồ liên quân: cắt đứt đường liên lạc của
mình về Viên,
tức là sẽ tấn công cánh phải quân Pháp vào khu vực
Tây-Nam của bản đồ. Tuy nhiên ông để ở
đây một lực lượng
nhỏ, ra lệnh tử thủ và có vẻ như cố
tình kéo dài nó để cho liên quân tấn công. Lí do là, vì nó
được
chỉ huy bởi vị nguyên soái Davout dày dạn, vì khu vực
này được một hệ thống
sông hồ bảo vệ, và vì ông đã tạo ra một đường liên lạc mới
Brunn-Iglau ở phía Tây Bắc bản đồ.
Chỗ này ông cũng chỉ để một đạo
quân nhỏ để phòng thủ.
Liên Quân Nga-Đức-Áo tấn
công
Trái lại, lực lượng
chính của ông tập trung ở mặt trận trung tâm, đối diện với
cao điểm Pratzen. Khi quân đồng minh tấn
công vào cánh phải, họ sẽ bị phòng tuyến sông hồ chặn lại và sẽ hở sườn
cho quân Pháp lợi dụng. Lúc đó quân Pháp sẽ đột
phá lên cao điểm Pratzen và từ đó, đánh vào mặt sơ hở ở sau lưng và sườn liên quân.
Trước
khi khai trận, Nga hoàng đã truất quyền
chỉ huy của Kutuzov và tự nắm lấy
quân đội. Tuy nhiên, trên danh nghĩa thì Kutuzov vẫn
là tư lệnh,
nghĩa là sẽ lãnh hết mọi trách nhiệm thay cho Hoàng đế nếu
liên quân thất bại. Sơ dĩ có việc
này là do Nga hoàng, như bất kỳ
một vị Hoàng đế nào khác, đều nghi ngại cấp dưới tài giỏi hơn mình.[cần dẫn nguồn] Thêm vào
đó, những tác động của các viên tướng
người Đức
trong bộ tham mưu liên quân Nga - Áo
cũng ảnh hưởng
đến việc này. Họ cố gắng để đánh người
Pháp đến người
Nga cuối cùng. Trong khi đó thì Kutuzov không muốn mở trận
Austerlitz vì
một lẽ đơn giản:
Ông cho rằng người
lính Nga chẳng có lý do gì để chết
vì một mảnh đất của kẻ khác.[36]
Quân Pháp Phản công
Vào ngày 2 tháng 12, quân Nga tiến
quân để đánh vào cánh phải của Napoléon,
đúng như ông ta đã dự
đoán. Lần này Kutuzov chỉ huy đạo
quân thứ tư, đây là đạo
quân duy nhất ông được
điều khiển. Trong khi quân Nga lần lượt vượt qua cao điểm
Pratzen, thì Kutuzov, với sự nhạy cảm của một thiên tài quân sự, đã nhận
rõ tầm quan trọng của cao điểm Pratzen. Ông dừng quân ở đấy
và "chờ các đạo quân đến đông đủ". Tuy nhiên, một lần nữa
Nga hoàng Alekxandr I lại phá bĩnh. Ông đuổi Kutuzov ra khỏi
Pratzen và cùng với với hành động đó, đã đưa cả
liên quân đến chỗ chết.
Chỉ chờ có thế, Napoléon I xua quân tấn công vào cao điểm
Pratzen. Mặc dù chiến đấu hết sức dũng cảm, nhưng quân Nga của
Kutuzov nhanh chóng bị quân Pháp áp đảo. Bản
thân ông bị trọng thương và suýt bị bắt sống,
còn con rể Ferdinand Tidengauden hi sinh ngay khi cầm cờ
xông tới. Trong khi đó, đợt tấn
công vào cánh phải cùng với đợt tấn công của quân Áo vào cánh trái đều bị đẩy
lui. Tới lúc ấy, trung quân của Napoléon từ
Pratzen, dưới sự chỉ
huy của Nguyên soái Nicolas Soult,
ồ ạt tấn công vào trung tâm của liên quân, nơi đã bị yếu đi khi di chuyển sang cánh. Thảm họa
Austerlizt bắt đầu. Sau một trận chiến ác liệt, quân Pháp phá vỡ đội
hình của quân Áo và Nga, dồn họ
vào tuyến sông hồ của Davout. Pháo binh từ trên đỉnh
cao Pratzen bắt phá dữ dội, khiến mặt hồ đóng băng nhanh chóng tan vỡ, nhiều
binh sĩ rớt xuống nước
chết đuối, làm thương vong liên quân thêm
trầm trọng. Liên quân bắt đầu
rút chạy ào ạt. Tướng
Áo cũng bỏ quân mà chạy. Hai hoàng đế Franz II và Alekxandr I cũng may mắn
thoát nạn.
Phía Pháp có 1305 chết, 6940 bị thương, 573 bị bắt, phía Liên quân Áo - Nga có 15000 chết
và bị thương, 12000 bị bắt,
bị mất 180 khẩu pháo. Đây là một trong những
chiến thắng lớn nhất của Napoléon, và cũng là nguyên nhân dẫn đến sự
tan rã của liên minh chống Pháp.
[sửa]Chiến tranh với
Liên minh thứ tư
Bài chi tiết: Liên minh thứ tư
Hiệp ước Tilsit: Napoleon họp vớiAlexander I của Nga tại một
con bè trên sông Neman.
Đại quân của Napoléon đã đánh thắng quân Phổ
trong hai trận đánh liên tiếp ở Jena và Auerstaedt (1806).
Vào tháng 11 năm 1806, các đơn vị
quân Phổ lần lượt đầu
hàng đại quân của Napoléon. Vào ngày 24 tháng 10 năm
1806, ông và các quan tướng
thăm viếng thành Potsdam - kinh đô thứ hai của Vương quốc Phổ, và vào viếng mộ của vị
vua - chiến binh lỗi lạc Friedrich II Đại Đế của nước Phổ
năm xưa. Ông truyền lệnh
cho các tướng
sĩ: [37]
“
|
Ba
quân hãy cùng hạ mũ mão xuống. Nếu Ngài còn sống
thì hẳn Trẫm và ba quân sẽ
không thể đến được nơi đây.
|
”
|
—Napoléon Bonaparte
|
Vào ngày 25 tháng 10 năm
1806, binh đoàn của Davout tiến hành lễ khải
hoàn tiến vào kinh thành Berlin, được Napoléon ban thưởng vì chiến
công hiển hách tại Auerstaedt.[37] Vào
ngày 8 tháng 2 năm 1807, Napoléon chạm
trán ác liệt với liên quân Nga - Phổ trong trận
đánh lớn tạiEylau. Mở đầu, quân Nga tiến công mãnh liệt
gây tổn hại cho trung quân Pháp. Sau cùng, trận chiến kết
thúc bất phân thắng bại với tổn thất nặng nề cho cả hai bên. Vào ngày 10 tháng 6 năm 1807, quân Nga đánh tan tác
một binh đoàn của Napoléon trong trận
đánh ở Heilsberg, tạo
điều kiện cho người
Nga cảm thấy mình có thể lôi kéo Áo tham chiến
trong liên minh chống Pháp một lần nữa. Vào ngày 14 tháng 6 năm
1807, nhân ngày kỷ niệm đại thắng của Napoléon trong trận Marengo, trận
đánh tại Friedland bùng nổ.
Hoàng đế Napoléon đến bãi chiến
trường
lúc chiều và ông huy động tấn
công vào 17 giờ. Quân Thiết Kỵ binh Pháp đã chọc thủng
quân Nga, mang lại chiến thắng vẻ vang cho ông.[38] Ngày
7 tháng 7 năm 1807 hiệp ước
hòa bình Tilsit đã được
kí kết để người Phổ gỡ gạc
cho thất bại của họ.
[sửa]Nước Pháp những
năm 1809-1812
[sửa]Chiến tranh kinh tế với nước Anh
Bài chi tiết: Hệ thống phong tỏa Lục địa
Sau hiệp ước
hòa bình Tilsit (1807), Napoléon thỏa thuận với
Nga hoàng và tổ chức lại kinh tế những nơi mà ông chiếm
đóng. Nhưng do không thể
đánh thắng quân Anh bằng quân đội
nên Napoléon quyết định làm cho nước
Anh suy yếu bằng cách ngăn không cho tàu thuyền
Anh tìm được
thị trường
tiêu thụ hàng hóa ở châu Âu. Ý nghĩa của cuộc
chiến tranh kinh tế này là bóp nghẹt nước Anh và không cho một
chiếc tàu Anh nào được cập bến
cho dù không phải tàu của các thương gia Anh quốc,
vì thế các tàu bè mang cờ Anh đều bị
phá hủy. Nhằm duy trì cuộc chiến
tranh kinh tế, Napoléon thấy cần
thiết phải kiểm soát các bờ biển
châu Âu như Đức,
Ý, Tây Ban Nha và Na Uy để chống buôn bán hàng lậu. Trước sự
xâm lược của
quân Pháp, dân chúng Tây Ban Nha và Áo đã nổi dậy
nhưng tháng 7 năm 1810 quân
Pháp đã đàn áp họ tàn bạo và đã dập tắt các cuộc khởi nghĩa đó.
[sửa]Chiến dịch
nước
Nga
Bài
viết (hoặc đoạn)
này hiện gây tranh cãi về tính trung lập.
Đề nghị: Người gắn tiêu bản nêu lý do tại trang thảo luận. Nếu không có lý do tại trang thảo luận, tiêu bản có thể bị tháo bỏ. Xin đừng xóa bảng thông báo này cho đến khi kết thúc hoặc đạt được đồng thuận trong vấn đề này. |
Bài chi tiết: Chiến dịch nước Nga 1812
Napoléon xâm lược
thành Moskva.
Nhận thấy Nga vẫn
còn giao thương với
Anh, năm 1812 Napoléon đã huy động khoảng
65 vạn quân xâm lược Đế chế Nga. Để đấu
tranh bảo vệ đất nước,
người
Nga đã gấp rút xây dựng được một đội
quân đông đảo khoảng 70 vạn - 75 vạn chiến binh nhưng trang bị tương đối thiếu thốn, chỉ khoảng 45 vạn quân chính quy được trang bị súng, số còn lại là dân quân và kỵ binh Cozak.
Tinh thần yêu nước của
nhân dân Nga sục sôi, họ quyết tâm đấu tranh để trả thù cho những thất bại
trước
Napoléon tại Austerlitz và Friedland, để xé bỏ
cái nền hòa bình nhục nhã theo Hiệp định
Tilsit. Họ cũng cương quyết
không chịu kiếp chư hầu
cho Napoléon, không để cho sứ thần Pháp tác oai tác quái tại kinh thành Sankt-Peterbug.[39] Nguyên soái Mikhail Illarionovich Kutuzov - một
danh tướng
được
lòng toàn quân và dân Nga - trở thành Tổng
tư lệnh
Quân đội Nga kháng chiến chống
Napoléon.[40] Trong
trận đánh kịch liệt tại Borodino,
Quân đội Nga đã tiêu diệt được rất
nhiều kẻ xâm lược,
sau đó họ dần dần rút lui khỏi trận địa để bảo
toàn lực lượng.[41] Cuộc đại
chiến tại Borodino trở thành một
đòn giáng thật nặng nề vào Napoléon cũng như chế độ độc
tài của ông ta. Napoléon đã thất bại
trong mục tiêu chính của ông ta là tiêu diệt lực lượng Quân đội
Nga chỉ trong một trận đánh duy nhất.[42]Napoléon
tiến chiếm thành phố Moskva, nhưng Quân đội
Nga thường
xuyên tập kích quân xâm lược. Napoléon dự định
liên kết với một số nhóm nông dân chống đối
nhưng không thành.
[sửa]Rút lui
Tháng 10 năm 1812, Napoléon buộc
phải hạ lệnh rút quân khỏi Nga. Trên đường rút quân, quân Pháp bị
quân Nga truy kích quyết liệt nên bị thiệt hại nặng nề. Khi ra khỏi lãnh thổ nuớc
Nga, trong tay Napoléon chỉ còn 127.000 quân (nhưng do phải rải quân dọc đường
để bảo đảm liên lạc nên con số thực tế chỉ
khoảng 30.000).
Napoléon bắt giữ 2 lính Nga trên đường rút lui trở về
Pháp
[sửa]Nước Pháp những
năm 1813-1814
Sau khi quân Pháp thất bại,
trên toàn châu Âu các nước
đã liên kết với nhau để chống lại Napoléon. Cao trào chống Pháp nổi
lên khắp nơi, năm1814, liên quân Anh, Nga,
Áo, Phổ, Thụy Điển và quân Pháp đánh
nhau dữ dội trong trận Liên quốc gia tại Leipzig quân
đội chư hầu
đã làm phản, quay mũi súng bắn lại
quân Pháp. Quân Pháp bại trận thiệt hơn 30.000 quân. Quân Pháp
tuy thất bại nhưng Napoléon thêm một lần nữa
chứng tỏ tài năng quân sự, dùng 50.000 quân của
mình đánh bại 80.000 trong 230.000 quân liên minh.
[sửa]Đế chế kết
thúc
Các tướng
lãnh châu Âu thấy rõ ràng không thắng được Napoléon về
quân sự nên dùng sức mạnh
chính trị đánh bại ông ta.Liên quân đã tấn công chiếm
thủ đô Paris khi ông ta không cảnh
giác. Đầu năm 1814, Napoléon buộc phải
thoái vị và bị đày ra đảo Elba (một hòn đảo
nhỏ ở ngoài khơi Ý). Triều
đình phong kiến Bourbon của vua Louis XVIII, em vua Louis XVI trở về nước Pháp, bắt đầu
chiếm lại những đất đai đã bị mất trong cuộc cách mạng và là vua kế vị.
Ngày 30 tháng 5 năm 1814, nước
Pháp lấy lại đường
biên giới. Tuy vậy nhân dân và binh lính Pháp luôn mong mỏi
Napoléon trở về. Sau đó vua Louis XVIII mắc
phải vô vàn khó khăn về chính trị và
từ đó nước Pháp suy
yếu dần và công nghiệp phát triển
chậm hơn, trong khi đó nước Anh đã giàu lên gấp bội
nhờ kinh tế phát triển.
[sửa]Vương triều 100 ngày
[sửa]Trận
Waterloo
Bài chi tiết: Trận Waterloo
Bản đồ chiến dịch Waterloo
Công tước Wellington đã chọn một
thung lũng rộng phía Nam ngôi làng Waterloo để
làm nơi quyết
chiến, quân Anh đóng ở phía Bắc chiến trường đối
diện với họ là quân Pháp do Napoléon chỉ huy. Vốn
là một nhà quân sự tài năng, Wellington hiểu rằng,
với đội quân thiếu kinh nghiệm chiến đẫu
mà ông đang nắm trong tay, đối đầu
trực diện với Napoléon là tự sát. Vì thế,
Wellington đã chọn biện pháp phòng thủ và chiến
trường
Waterloo là một địa điểm rất phù hợp với ý đồ này. Chiến trường
Waterloo nằm phía sau một gò đất
cao giúp tránh được sự
quan sát của quân thù, đồng thời
quân Anh đã cải tạo lại 2 pháo đài là
Hogoumont và La Haye Saint được bảo vệ bởi
các đơn vị thiện xạ giàu
kinh nghiệm, đây được
coi là vị trí chiến lược, yểm trợ cho đội quân phòng thủ trước sức tấn
công của quân Pháp. Trước
đó, quân Pháp cũng gặp nhiều khó khăn trong việc chuyển
quân do trời mưa suốt
nhiều ngày, tuy nhiên, Napoléon không thể chậm
trễ bởi như vậy sẽ tạo
thêm thời gian cho quân Phổ hội
quân với quân Anh. Như thế,
bên tấn công đã gặp phải
nhiều khó khăn ngay trước trận đánh.
Quân Kỵ binh Pháp (bên phải) giao chiến với
quân Anh (bên trái) ở Waterloo
[sửa]Diễn
biến
Sáng sớm ngày 18 tháng 6,
Napoléon ra lệnh cho quân Pháp nã pháo dữ dội
vào quân Anh,đến 10h sáng cùng ngày quân Pháp bắt đầu tấn
công, mục tiêu của họ lần này là pháo đài Hougomont, nếu
chiếm được
Hougomont, cánh trái của quân Anh sẽ bị rơi vào thế nguy kịch, đồng thời nhờ đó, Napoléon có thể quan sát toàn trận địa của
quân Anh. Nhận thức được tầm
quan trọng chiến lược
đó, cả hai vị chỉ huy đều quyết tâm chiếm lấy vị trí này. Quân Pháp tiến công mạnh
mẽ vào Hougomont, trận chiến
diễn ra rất ác liệt tuy nhiên, quân Anh vẫn giữ được Hougomont, Napoléon đã
cử 14000 quân tấn công bao vây
Hougomont, nhưng Wellington đã kịp cử
12000 quân tiếp viện đến bảo vệ pháo đài. Đến 11h cùng ngày, quân
Pháp buộc phải rút lui.
Quân Pháp tấn công quân Anh ở
pháo đài Hougoumont
Kỵ binh Pháp tấn công quân Anh ở
Quatre Bras trong chiến dịch Waterloo
Napoléon thay đổi chiến
thuật, đến 3h chiều ông cho 2000 quân tấn công vào pháo
đài La Haye Saint, chiếm được La Haye Saint,
Napoléon có thể làm chủ được
vùng trung tâm chiến trường.
Pháo đài La Haye Saint được bảo vệ bởi
250 quân Đức được
trang bị loại súng rãnh xoáy hiện đại
thời đó, quân thủ thành đã chiến đấu hết sức
dũng cảm đối đầu với quân địch đông hon gấp 10 lần.
Và cuối cùng đến 4h chiều, quân Pháp đành phải rút lui, hơn 400 lính Pháp đã chết khi tấn
công pháo đài.
Hết sức tức giận, Napoléon ra lệnh cho pháo binh nã đạn dữ dội
lên đầu quân Anh, cùng lúc đó, tướng Ney đã chỉ huy kị binh sẵn sàng lao vào trận
chiến. 12000 quân thiết kị Pháp
tiến thẳng vào trung tâm của quân Anh, đến
lúc này, Wellington mới ra lệnh cho pháo binh khai hoả dữ dội
vào kị binh Pháp, bộ binh Anh nhanh chóng
thiết lập đội hình hình vuông chuyên dùng để chống
lại kị binh. Bế tắc trong tấn công, kị binh Pháp rút lui rồi sau các đợt
pháo kích họ lại tiếp túc xông lên, nhưng
trước sức
phòng ngự mạnh mẽ của bộ binh Anh và sự tấn
công của thiết kị hoàng gia, cuối cùng, tướng Ney đành ra lệnh
cho kị binh rút lui. Napoleon lại một lần nữa
ra lệnh tấn công pháo đài La Haye Saint, 6h30 chiều
quân Pháp phát động tấn công, 2000 quân Pháp ào ạt tiến
công như vũ bão vào pháo đài La
Haye Saint, trong lúc này quân Anh lại gặp vấn đề về đạn dược và họ
nhanh chóng bị áp đảo, trong số 400 quân giữ thành chỉ
còn 42 người sống
sót, quân Pháp đã kiểm soát được
La Haye Saint[44].
Rạng sáng ngày hôm sau, có một đội
quân đang tiến gần đến chiến trường,
và điều Napoleon lo sợ nhất
đã đến, đó chính là đội quân Phổ doBá tước von Blücher chỉ huy đến hội
quân với Wellington. Sau đó, quân Phổ đã tấn
công vào sườn
quân Pháp, 30000 quân Phổ tấn công vào ngôi làng được 20000 quân Pháp bảo vệ.
Napoléon đã quyết định đánh ván bài cuối cùng, ông ra lệnh
cho 4500 quân Cận vệ tinh nhuệ của mình tiến thẳng đến phòng tuyến quân Anh.
Quân Phổ giải vây Plancenoit
Quân Cận vệ là đội quân thiện chiến nhất của Napoléon, và ông tin tưởng rằng đây sẽ là đội quân có đủ khả
năng chọc thủng hàng phòng ngự của
quân Anh. Lúc này Wellington đã ra lệnh cho các đơn vị phòng thủ nằm xuống sau gò đất. Ông cho pháo binh bắn dữ dội
vào quân Cận vệ Pháp, tuy nhiên, đội quân Cận vệ vẫn
hùng dũng tiến tới. Tuyến phòng thủ đầu tiên của quân Anh nhanh chóng bị đè bẹp,
lúc này Napoléon đã bắt đầu nghĩ đến một chiến thắng, tuy nhiên, chính trong lúc này, kết cục của
cuộc chiến đã được
quyết định. Khi quân Cận vệ tiến
sát đến tuyến phòng thủ thứ hai, Wellington ra lệnh cho các đơn vị đứng lên, quân Pháp hoàn toàn bất ngờ, hơn 1400 khẩu súng của quân Anh đồng loạt
nã đạn. 20% quân Pháp đã gục ngã ngay trong loạt đạn đầu
tiên, và Wellington đã tung ra đòn quyết định,
ông ra lệnh tổng tấn công. Các đơn vị
Anh ào ạt tiến công vào đội Cận vệ
Pháp, quân Pháp đại bại buộc phải rút lui và thiết lập
tuyến phòng thủ.
Quân Anh phá vây quân Pháp ở Hougomont
Đến cuối buổi chiều, quân Anh và Phổ đồng
loạt tấn công, đến lúc này cả 3 cánh quân: trái, phải
và trung tâm của Pháp đều đã tan vỡ. Liên quân nhanh chóng tiến thẳng
đến Paris,
tướng Louis Nicolas Davout, Bộ trưởng Chiến
tranh của Napoléon đã bị quân của
Blücher đánh bại tại Issy vào ngày 3 tháng 6 năm 1815, đến
đây, số phận của Napoléon đã được định
đoạt. Ngày 24 tháng 6 năm 1815, Napoléon thoái vị kết
thúc chính quyền 100 ngày của ông. Vua Louis XVIII quay lại
ngai vàng nước
Pháp. Napoleon đã bị đày đến đảo Saint Helena ở Đại Tây Dương nơi ông sống những ngày cuối cùng của đời mình ở đó. Năm 1821, ông mất tại đảo
Saint Helena. Về phần các tướng
lĩnh Pháp, một số ít quay trở lại
phục vụ cho LouisVIII còn lại hầu hết đều bị hành quyết vì tội phản quốc,
trong số đó có tướng
Ney (có tài liệu cho rằng tướng
Ney đã trốn thoát sang Mỹ và cho đến
ngày cuối đời, ông mới thú nhận thân phận thực sự của mình). Với đại thắng tại Waterloo, nước
Phổ đã vinh viễn thoát khỏi
cái ách đô hộ của Napoléon.[45] Chỉ
huy quân Phổ tướng
von Blücher sống những ngày cuối cùng trong sự hân hoan khi đã đánh bại kẻ tử
thù của mình, năm 1822 ông mất. Còn vị tướng thắng
trận Wellington sau đó đã trở thành Thủ tướng Anh.
Vậy là chỉ trong 2 ngày chiến tranh ác liệt,
số phận của cả Châu Âu đã được quyết định. Thất bại của Napoléon đã mang lại một
thế kỷ hoà bình cho Châu Âu, các cường quốc thắng trận đua nhau xâu xé các nước nhỏ, đồng minh của Napoleon và gây ra mầm hoạ
cho 2 cuộc Thế chiến.
[sửa]Cái
chết của Napoléon
Cái chết của Napoleon tại St Helena, 5 tháng 5
năm 1821
Một lần nữa ông bị buộc thoái vị và đày ra đảo Saint-Helena trên Đại Tây Dương.
Ông vẫn tiếp tục bàn luận về quân sự và xem lực lượngQuân đội Phổ là "đội
quân tinh nhuệ nhất của châu Âu" khi kể về
các cuộc chinh phạt của chính mình. Quốc vương Friedrich II Đại Đế là vị
danh tướng
duy nhất ở thế kỷ trước
mà Napoléon thán phục.[46] Tại
Saint-Helena, Napoléon đã sống đến
cuối đời (ông đã bị đầu độc bởi
người
thân cận của ông bằng thuỷ ngân[cần dẫn nguồn] mà thời bấy
giờ người
ta dùng để giết chết những con chuột).Vị hoàng đế Pháp một thời uy chấn châu Âu mất ngày 5 tháng 5 năm 1821, hưởng thọ 52
tuổi. Trước
lúc trút hơi thở cuối
cùng, ông đã nói:'Nước
Pháp...Quân đội...Tiến lên.
Đến năm 1840 chính
phủ Pháp đưa di hài ông trở về
Paris. Napoléon an nghỉ ở Viện Phế binh (Les Invalides). Một tài liệu
khác gần đây nói rằng ông bị chết
do ung thư dạ
dày, chứ không phải là bị đầu độc[cần dẫn nguồn]
[sửa]Chiều
cao của Napoléon
Không như mọi người vẫn nghĩ, Napoléon không thấp. Sau cái chết của ông vào năm 1821, họ đã đo được chiều cao của ông là 5 feet 2 inchtheo đơn vị foot của Pháp, hay 5 feet 6,5 inch theo foot Anh (Imperial foot), có nghĩa là bằng 1,686 mét, và như vậy, chiều cao của ông còn hơn chiều cao trung bình của người Pháp ở thế kỷ 19. Có việc hiểu lầm rằng Napoléon thấp là do có người lại dùng đơn vị đo trên theo hệ thống đo của Anh, trong khi 1 inch của Pháp bằng 2,71 cm còn 1 inch của Anh thì bằng 2,54 cm. Thêm một lý do cho sự hiểu lầm này là Napoléon có biệt hiệu là là Le petit caporal, nhiều người sẽ nghĩ petit có nghĩa là "nhỏ", hoặc "lùn". Ông cũng thường xuyên bị che khuất bởi các lính bảo vệ xung quanh, những người mà thường cao từ 6 feet trở lên. (Thực ra là do sau khi tốt nghiệp trường quân sự ông có quân hàm không cao nên bị gọi là chàng lùn)[47]
[sửa]Danh ngôn
§ Hỡi
các binh sĩ! Từ trên đỉnh kim tự
tháp kia, bốn mươi thế kỷ
đang nhìn các ngươi đó! (phát ngôn trong
chiến dịch Ai Cập)
§ Trong buổi lễ
xác nhận vào trường
quân sự Paris, giám mục hỏi:
"Sao tên thánh của con ở Pháp không ai biết đến?".
Napoléon trả lời: "Thưa đức
cha, các vị thánh trên thiên đường nhiều hơn số
ngày trong năm. Tên của các vị không thể có hết trong tấm lịch chỉ gồm 365 vị của giáo hội".
Các câu nói nổi tiếng
khác của ông:
§ Quần
chúng chỉ là những con số không dài vô tận, giá trị chỉ là
ở con số đầu!
§ Tôi có thể thất bại một
trận đánh, nhưng tôi sẽ
chiến thắng cả cuộc chiến tranh!
§ Từ chỗ
tuyệt vời đến chỗ lố bịch chỉ có một bước.
§ Trí thông minh
của con người được tính từ
trán tới trời.
§ Chiều
dài chân lý tưởng
bằng khoảng cách từ hông đến gót chân.
§ Không có cà
phê, chính trị mất vị chỉ còn có mùi.[48]
Phương châm hành động
của ông:
§ Không có gì là
không thể[49]
§ Không nếu
không nhưng phải
thành công[cần dẫn nguồn]
§ Khi tôi có một mục
đích to lớn phải làm được,
tôi sẽ đạp đổ mọi chướng
ngại trên đường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu muốn, bạn dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]