TA ĐÃ..
Ta đã trải lòng trong gió mai
Đàn ngỡ đứt dây giữa chiến đài
Hồn xác lết về thu đông ấy
Lạnh niềm hy vọng, mộng long lơi
Ta đã vui đời niên biểu trai
Bút nghiên chữ nghĩa giảng đường mài
Tình vấn vương tình trong dạ ấm
Một niềm hy vọng lắng nơi tim
Ta đã dấn vào cuộc bon chen
Và chợt nhận ra sự khác thường
Lên, ngỡ là lên nhưng là xuống
Lên quyền lên bạc. Xuống nhân tâm.
Ta đã răn đời chọn đường nên
Phù du ham hố.. thít nhỏ mình
Không biết đi về phương sáng sủa
Thì "người" sẽ thấp xuống thành "con"
Ta đã trao hồn trôi chốn văn
Lần xuống thung sâu cuộc thơm nồng
Rồi nghe nhịp thở nhân bản quá
Ta mừng ta.. nần nợ thi duyên
Ta đã rắc tình trong mơ uyên
Nàng thơ ta tuyệt đỉnh dương trần
Mặt nước hồ thu, thu trời lại
Và gió ngần lên hương xạ hương
Ta đã từng mơ lên cõi tiên
Vài lần, mà chẳng mấy say điên
Có đẹp có sang.. nhưng nhàn nhạt
Mùi chẳng thơm thỏm giống cõi trần
Ta đã buông tình trong mộng loan
Khờ đi như kẻ thụy du lòng
Hai cộng với hai, ta nói một
Hai hồn hai xác trộn thành one*
Ta đã khen mình hơn Khổng Minh
Người khôn là phải sống vì tình
Một Nã phá Luân hai hoàng đế
Một đám rừng đen Josephine
Ta đã tôn nàng hơn cỡ Queen
Quăng hẳn đời ta cho ái ân
Buông thả hồn bơi về mĩ mộng
Mặc cho thực thể nệm King nằm
Ta thả thuyền yêu trôi tự nhiên
Êm như nhung lụa, đoạn măn trườn
Rồi thác lồng lên ghềnh man dại
Man dại cuồng điên hơn cả điên
(*còn tiếp..)
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
TA ĐÃ..
Ta đã trải lòng trong gió mai
Đàn ngỡ đứt dây giữa chiến đài
Hồn xác lết về thu đông ấy
Lạnh niềm hy vọng, mộng long lơi
Ta đã vui đời niên biểu trai
Bút nghiên chữ nghĩa giảng đường mài
Tình vấn vương tình trong dạ ấm
Một niềm hy vọng lắng nơi tim
Ta đã dấn vào cuộc bon chen
Và chợt nhận ra sự khác thường
Lên, ngỡ là lên nhưng là xuống
Lên quyền lên bạc. Xuống nhân tâm.
Ta đã răn đời chọn đường nên
Phù du ham hố.. thít nhỏ mình
Không biết đi về phương sáng rỡ
Thì "người" sẽ thấp xuống thành "con"
Ta đã trao hồn trôi chốn văn
Lần xuống thung sâu cuộc thơm nồng
Rồi nghe nhịp thở nhân bản quá
Ta mừng ta.. nần nợ thi duyên
Ta đã rắc tình trong mơ uyên
Nàng thơ ta tuyệt cõi dương trần
Mặt nước hồ thu, thu trời lại
Và gió ngần lên hương xạ hương
Ta đã từng mơ lên cõi tiên
Vài lần, mà chẳng mấy say điên
Có đẹp có sang.. nhưng nhàn nhạt
Mùi chẳng thỏm thơm giống cõi trần
Ta đã buông tình trong mộng loan
Khờ đi như kẻ thụy du lòng
Hai cộng với hai, ta nói một
Hai hồn hai xác trộn thành one*
Ta đã khen mình hơn Khổng Minh
Người khôn là phải sống vì tình
Một Nã phá Luân hai hoàng đế
Một đám rừng đen Josephine
Ta đã tôn nàng hơn cỡ Queen
Quăng hẳn đời ta cho ái ân
Buông thả hồn trôi về mĩ mộng
Mặc cho thực thể nệm King nằm
Ta thả thuyền yêu trôi tự nhiên
Êm như nhung lụa, đoạn măn trườn
Rồi thác lồng lên ghềnh man dại
Man dại cuồng điên hơn cả điên
(*còn tiếp..)
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN