Links - Liên kết dến các trang Website. Blogspot, fb, chuyên trang thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

31 tháng 12, 2010

** Chùm Thơ Thương Trao Về Em (chuyển comment)

**Chùm thơ thương trao về Em: MẮT EM, TÓC EM. DÁNG EM, TAY EM, MÚI MÍT (thân thể em), HƯƠNG EM, HÌNH EM, MÔI HỒNG (môi em), EM CƯỜI (nụ cười em), BỜ VAI (em), XA XĂM (ánh nhìn em), ĐÔI GÒ BỒNG ĐẢO (ngực em), LỜI EM...
Category: Thơ "MÃNH LIỆT NHƯ LỬA",*NếuKhôngThổi GióKhôngLàGió-Thơ, Tag:
05/29/2012 12:16 pm
 
**Chùm thơ thương trao về Em:
 
MẮT EM, TÓC EM. DÁNG EM, TAY EM, MÚI MÍT(thân thể em), HƯƠNG EM, HÌNH EM, MÔI HỒNG (môi em), EM CƯỜI (nụ cười em), BỜ VAI (em), XA XĂM (ánh nhìn em), ĐÔI GÒ BỒNG ĐẢO (ngực em), LỜI EM...  

MÚI MÍT
Thân em múi mít chín muồi
Mướt mềm, ngậy, ngọt,
 trơn chuồi chuội trơn
“thơm như múi mít” ơi anh
Cho “chi chi” nhũn ba lần chi chi...

 
MẮT EM
Mắt em đắm đuối nồng nàn
Ấm êm chi rứa, hớp hồn của anh
Mắt em mắt phượng mắt loan
Én bay trong đó đưa xuân theo về
Mắt em là mắt biết cười
Cùng làn môi mọng, ấm, tươi sen hồng
Đưa anh, về với mộng vàng
Đưa anh tới cõi địa đàng thiên cung
Đưa anh vào chốn mông lung
Đưa anh ôm lấy mơ màng ấm êm
Đưa anh bơi ếch vào ngàn
Đưa anh đến xứ lồng đan ngắn dài
Đưa anh đằm giữa hương hoa
Đưa anh theo mãi lụa là gấm nhung
Đưa anh đi mãi tận cùng
ngọc ngà chi để tận cùng trong em.
TÓC EM

Vục tay vào suối ngọc
Tóc chảy tràn như mây
Thơm hương nhài đâu đây
Nuột nà òa cảm xúc
Bồng bềnh trên ghềnh mướt
Xuôi về xứ đê mê
Trôi mãi tới tràn trề
Vào tận miền phung phí
Tóc em sao mềm thế.
  
DÁNG EM
Trời cho em dáng thiên thần
Đôi chân hạc bước đường trần thơm hương
Gót sen, hài cũng màu sen
Tím hồng rủ trái tim anh cũng hồng
Vầng dương lấp lánh lung linh
Chói lòa bóng dáng em in trang đài
Mây bay, bay dưới chân này
Nâng đôi gót ngọc tháng ngày thong dong
Người trần mà dáng thần tiên
(Sá chi những chuyện muộn phiền nhân gian)
Em sang từ dưới sang lên
Em thơm từ nhụy đào nguyên thơm lừng
Một nhành phượng thắm là em
Cánh chim phụng biếc nhuốm xanh đất trời
Thơ ca dẫu có nhiều lời
Làm sao nói hết rạng ngời dáng em...

  
 
TAY EM
  
Tay em tay ngọc tay ngà
Bàn tay như một bông hoa điệu đàng
Tay em như ngọn gió ngàn
Ngón thon mềm ấm phím đàn áng thơ
Cho Người như tỉnh như mơ
Cho say thứ rượu nguyệt mờ hoa e
Cho mân mê cứ mân mê
Mà hương cứ tỏa tứ bề dịu êm
Cho thơm, tới cội rễ tình
Cho luồn trườn tới giật mình đê mê
Cho chồn chân, dốc sơn khê
Cho lim dim mắt phủ phê linh đình.

  
HƯƠNG EM
 
Hương em thoang thoảng hương nhài
Thơm sang như gió trời tây bay về
Em thơm đượm ngọt tình quê
Em thơm quấn quýt hương về bên anh
Hương em tỏa tự trong lòng
Lan khắp ngọc thể... ra làn da em
Em làm anh ngất vì hương
Em làm anh tắm trong thơm dịu nồng
Anh bơi, bơi tới tận cùng
Vào nơi nào đó để tìm nguồn hương..
Một đời bơi mãi trong em
... ...

HÌNH EM

Trăng ngà, ngồi ngắm hình em
Giai nhân sắc nước, ấm êm lụa là
Làn da mát mịn ngọc ngà
Miệng cười chúm chím nụ hoa thơm nồng
Làn môi như cánh sen hồng
Tóc em như suối bềnh bồng óng tơ
Mắt em mắt mộng mắt mơ
Long lanh như một áng thơ diễm tình
Nhân trung sâu: sống nặng tình
Em ơi, em đã làm anh thẫn thờ
Làm anh thành kẻ khù khờ
Như mơ như tỉnh đợi chờ trăng lên… 

MÔI HỒNG
 
Môi em nóng ấm nồng nàn
Thắm tươi như cánh Sen hồng, Đỗ Quyên..
Làm ai trôi giữa bồng bềnh
Làm ai mất ngủ trên thuyền ấm êm
Em cười hé lộ hàm răng
Ngọc ngà chói lóa ánh trăng thiên thần
Cho bậc quân tử chồn chân
Cho trang hiệp khách tần ngần chẳng đi
Cho chàng lãng tử mê si
Một đêm trăm áng ca thi suối ngàn
Mong em mãi mãi nồng nàn
Xin làm son, để tô hồng môi em...

Đừng hỏi, làm đi anh 

BỜ VAI
Ôi thon thon một bờ vai
Mịn màng như gấm, nuột nà như tơ
Vai kề, kề sát mộng mơ
Lim dim như trẻ... (ầu ơ ví dầu)
Linh hồn chẳng biết đi đâu
Chỉ còn say đắm chen nhau dồn đầy
Hương đưa dịu ngọt lên đầu
Đem nồng nàn xuống... cho dày hân hoan
Ai đằm vào giữa ấm êm
Háo hức, hùng hổ, xông lên, gầm gừ...
Bờ vai ôm siết bờ vai
Cho sôi nước bạc, ngắn dài lồng đan
Sá gì ngàn dặm quan san
Hiền nhân quân tử bước càng chẳng qua
Rừng đen thấp thoáng tiếng rùa
Vai chen vai, điệu chèo đò sông Ngân.



EM CƯỜI

Cõi tình là cõi hân hoan
Cười sung cười sướng cười tràn thuyền trăng
Riêng em, một nụ cười duyên
Hé ra vài độ cho anh thẫn thờ
Em cười làm bóng trăng lu
Làm phai sen thắm làm mờ ánh dương
Môi em vén hé một bên
Nửa như là chẳng, nửa thêm nụ cười...
Lông nheo đế cũng như rồi
Đưa anh vào ngục một đời vì em.
  
XA XĂM
        Xa xăm ánh mắt đượm buồn
Thuyền tình đâu có cánh buồm no căng
Café đắng, một mình em…
Nỗi buồn - đến nỗi... chẳng buồn đặt tên
Hao gầy một thuở xuân xanh
Xương mai mình hạc... để em hơn đời
Sầu vương vương mãi chi sầu
Cho em thiếu thiệt, nhịp cầu chia đôi
...
Em sang trọng, em rạng ngời
Làm anh thành một gã khờ vì em.




ĐÔI GÒ BỒNG ĐẢO
  
Em nằm ghế tắm ngắm mây
Đôi gò bồng đảo đong đầy hương yêu
Phập phồng nhịp thở đều đều
Núi như cao thấp nương theo em cười
Khe sâu ở giữa hai đồi
Hương từ đâu đó ngấm chuồi vào tim
Bên em, lòng thấy lâng lâng
Nhẹ như làn gió, mây buông trôi trời
(Anh như người nắm mâm xôi
Nghệ nhân tôn tạo núi đồi thêm cao
Cho tròn bòng bưởi bánh bao..
Cho thuôn sườn dốc cho trào bình vôi)
Ấm, mềm, thơm.. quá em ơi
Say lòng nam tử một đời mân mê
Mơn man âu yếm tràn trề..
Hồn bay bổng gợi đi về đào nguyên

nu sinh show hang
LỜI EM

Lời em lời của hương tình
Lời em ru mãi tới miền đê mê
Lời em đượm một câu thề
Đi không dứt bước, dặm về vấn vương
Em rằng muốn ở trong anh
Trong đam mê, mãi bên em một đời
Cùng đi đến cuối đất trời
Sẻ chia nồng mặn, đầy vơi ân tình
Lời em lời của con tim
Lời em lời của tiếng lòng giai nhân
Em ơi, sao giữa đường trần
Giờ anh mới được gặp em: muộn màng(!)

  
tinhyeunhandoi at 09/01/2012 04:24 pm comment 
Thơ anh viết quá ngọt ngào Em nào mà được lọt vào mắt anh Coi như hạnh phúc ba đời Tu tâm mấy kiếp mới vào với anh Em đây chẳng biết làm thơ Nỗi hứng viết vội mấy lời cảm ơn Vì anh đã viết thành thơ Thân hình phụ nữ tuyệt vời làm sao Em đọc mà cứ mơ màng Làm như thân thể mình là nàng thơ Thôi thì ta cứ việc mơ Có ai cấm được giấc mơ đâu nào Cảm ơn bài thơ anh nói về thân thể người phụ quá cao sang và hấp dẫn, em đọc mà cứ tưởng mình đang đi vào thế giới thơ mộng nào đó với tác giả vậy anh ah. Chuông diện thoại lên làm em tinh giấc nếu không em mơ màng rồi viết lung tung nữa. Chúc anh nghỉ lễ vui vẻ nha anh.

** NẾU KHÔNG THỔI, GIÓ KHÔNG LÀ GIÓ (trang1 -- 200)


NẾU KHÔNG THỔI, GIÓ KHÔNG LÀ GIÓ (trang1 -- 200)

Category: *NếuKhôngThổi GióKhôngLàGió-Thơ, Tag: CLB ThơVăn TYĐN,Văn Thơ
11/20/2010 05:20 pm
    “Nếu không thổi, Gió không là Gió
Giữa ái tình, Ta mới là Ta…”
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

LỜI TỰA
Từ trong bom đạn thời đánh Mỹ, trong gang tấc sinh tử của “MÙA HÈ ĐỎ LỬA” năm 1972 mặt trận Quảng Trị, tôi và Nguyễn Thiên Đình (Nhà văn THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN) gặp nhau khi cùng làm Quân lực Đoàn 70 Quân khu 4.
             ĐÌNH NGUYÊN rời binh nghiệp chuyển đi học quản lý kinh tế trước khi tôi cũng sang Nga học báo chí...
Văn anh thì tôi biết, nhưng thật bất ngờ, gần đây anh lại nổ đùng đùng ra từng tràng thơ chia sẻ với đồng đội và cười nói với tôi:
     - Vì những bài thơ: Giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò ví dặm ”Xa em… của ông mà Trần Hoàn phổ nhạc thành ca khúc cùng tên và Thăm bến Nhà Rồng… quá tiếng tăm nên tôi nổi hứng làm thơ đấy.
  ĐÌNH NGUYÊN đúng là một con người đầy cá tính, sống theo ý thích, theo cảm hứng, pha chút ngang tàng, kiêu hãnh, bất chấp... như đồng đội nhận xét.
Thơ ĐÌNH NGUYÊN là hết sức tùy hứng - điều này xin để bằng hữu, bạn đọc... đọc cái mà anh gọi là thơ thùm thơ thẩn của anh sẽ thấy khá thú vị. Nó đầy chất thơ, khi nồng nàn khi dữ dội, khi nghiêm khắc khi phóng khoáng, khi mộng mơ khi thực tế…, nó chuyển tải một tình yêu, lòng nhân ái, một cách nhìn vị tha bản thiện của một người đã trải đời, đã ngấm thế thái nhân tình và khá thành công khi sống theo ý mình... 
*Có một tri kỷ đồng cảm ái mộ mà khen thơ anh: “Lấp lánh như vàng, uyển chuyển như nước, sần sùi như gỗ và mãnh liệt như lửa”
       Tôi hiểu ĐÌNH NGUYÊN muốn tặng một món quà cho đồng đội, bạn hữu… qua thông điệp bằng thơ vào Văn đàn nên dù khá bận rộn nhưng tôi rất vui lòng góp lời đưa duyên cho đứa con tinh thần của anh.
Thật đáng quý, đáng nâng niu khi bên đời là những đồng đội thủy chung sau trước, rồi bóng thời gian sẽ trải xiêu về phía chân trời... nơi có những buổi chiều bên nhau "bầu rượu túi thơ" nhau " cười khà khà nhìn lớp trẻ vun bồi xanh sông núi.
ĐỖ QUÝ DOÃN
Nhà báo, Nhà thơ
Thứ trưởng Bộ Thông tin & Truyền thông

LỜI TÁC GIẢ
Từ thời học sinh sinh viên, thời binh nghiệp... máu văn chương trong tôi đã âm ỉ chảy, thỉnh thoảng nổi hứng thường có những câu thơ, bài thơ.
Một lần, chú ruột tôi (Nguyễn Thượng Đạt) nhắn Thi sỹ Xuân Diệu và tôi lại ăn cơm trưa chủ nhật, đang dựng xe chân cầu thang ngẩng lên thì "Ông hoàng thơ tình” cũng vừa tới, tôi nói ngay cho khỏi quên:
- Vãn bối mới làm được mấy vần thơ con cóc, Sư phụ xem dùm cho chút.
Xuân Diệu dội ụp ngay gáo nước lạnh:
Mình đã từng…
làm nhiều thơ con cóc,
và bây giờ chính mình
đang trở thành con cóc
nên mình cóc xem thơ
con cóc của ai nữa…
Lên nhà ngồi vào bàn, Xuân Diệu cười nói: Thơ đấy, không phải cóc mà là một bài độc đáo mình tặng riêng cậu đấy.
Nhân đó, chú Đạt tôi nói về chuyện xướng họa, ứng khẩu thành thơ giữa Bác Hồ và Luật sư Phan Anh:
Bác xướng:             Đêm khuya nhân lúc quan hoài
Nên câu thơ thẩn nhờ ai họa vần
Phan Anh:     Họa vần xin gửi cho ai
Đường xa xẻ gánh quan hoài nước non*
… …
Rồi những vế đối của bậc tiền bối khi về quê miền Trung ăn tết:
“Kia, mấy cây mía
Nấy, dăm nắm dây”…
và lúc qua xứ Nghệ không ai đáp được vế cực độc:
“Đến Vinh mới thấy nhục”*
... nên đành nói lảng bằng câu thơ bất hủ của một bậc hiền nhân:
Kiếp sau xin chớ làm người,
làm cây thông đứng giữa trời mà reo
Hay chỉ nghe hai câu rưỡi nửa thơ nửa kinh dịch: Đất sống với nhau thế nào: Chúng tôi tôn cao nhau. Nước sống với nhau thế nào: Chúng tôi làm đầy nhau. Người sống với nhau thế nào...
cũng làm tôi ngẫm ngợi rất nhiều…. vv và vv...
Vì sức sống ngàn đời vẫn lưu truyền vang vọng của ngữ nghĩa, vì sự thâm thúy của ngôn từ vần điệu, vì sự diệu kì của tình yêu muôn thuở, vì muốn chia sẻ với bạn đọc và đặc biệt là vì nàng thơ...  mà tôi đã làm thơ.
Tôi muốn thì rất nhiều... nhưng trong đó muốn chuyển tải một thông điệp một mong mỏi về chuyện làm người, muốn ngợi ca tình ái theo nghĩa tự nhiên của muôn loài trong mỗi con người, muốn tri ân những đồng đội thủy chung sau trước, những bằng hữu tâm phúc, những người tri kỷ bạn tri âm và tất cả những ai quý mến, đồng cảm với thơ văn tôi… trong họ dù có hay không nói ra nhưng tôi biết đều tràn trào một tình yêu mãnh liệt...
Cám ơn tất cả.
Cám ơn nàng thơ đã cho tôi cảm hứng và động lực để viết nên những vần thơ tâm huyết.

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN


LỜI RAO
  Ai về với xứ tương lai:
cho tôi gửi ké cuộc đời của tôi
Ai cho tôi quá giang đời:
thì tôi xin lấy chính đời trả công.

NHỚ NGÀY XƯA
Câu hò văng vẳng ban trưa
loang ra trong gió… (ngày xưa) vọng về
Hò đưa hương một câu thề
Sông kia cạn, dạ không hề đổi thay
Muối hết mặn gừng hết cay
thì Đây với Đó, mới may hết tình
… …
Ngày xưa cuộc sống thanh bình
Hương cau hương bưởi đắm mình vì hương.


SỰ ĐỜI
Giữa thời loạn mối bon chen
mà thơ với thẩn: không điên cũng khùng
Cám ơn(!) tiếng thả sau lưng
Nhưng đời phía trước rất cần nhân văn
Ai thích lăn chốn lợi quyền
Ai ham của nả kim tiền mặc ai
Người thích nửa tỉnh nửa mơ
hay thích vương sợi duyên tơ mặc người
Âu là thường sự ở đời…


DÀNH MỘT CHÚT ĐỜI

Dành đời cùng gió rong chơi
Lang thang góc biển chân trời mênh mông
Dành đời làm sóng bềnh bồng
Xuống lên ngụp lặn vẫy vùng mây mưa
Dành đời theo nắng say sưa
Đậu trên nhụy ngát hương đưa dập dìu
Dành đời làm cụm mây trôi
Nhởn nhơ tìm bạn giữa trời bao la
Dành đời cho nhạc và thơ
Du dương trầm bổng như mơ như màng
Dành đời êm ấm bên nàng
Đằm say một kiếp hân hoan đủ đầy
Dành đời cho “cái hay hay”
Ngàn năm vẫn vạt rừng cay thâm nồng
Dành đời cho chốn thúy loan
Biển đưa sóng đến dập dềnh mà chi
Dành đời theo ánh trăng khuya
Bồng bềnh gấp gáp cho vừa lòng nhau
Dành đời nghe tiếng khe sâu
Chảy êm như thấm (tẩm) vào tương lai
Ai đi giữa cuộc đời này
Mà không dành chút ban ngày cho đêm.
… …

THÈM (*)
  Thèm hoang dại giữa văn minh
Thèm chút nghĩa tình giữa nơi thù hận
Thèm làm người nhận giữa chốn biết cho
Thèm chút chăm lo từ người thương mến
Thèm được đi đến tiên cảnh bồng lai
Thèm được cho ai tình đời khuyến mãi
Thèm được ân ái cùng người dấu yêu
Thèm nụ hôn sâu nồng nàn say đắm
Thèm cùng nhau tắm giữa dòng sông ngân
Thèm độ thanh xuân khi không còn trẻ
Thèm làm em bé khi tuổi xế chiều
Thèm chút hương yêu khi đời quạnh quẽ
Thèm được mạnh khỏe mỗi đận ốm đau
Thèm sống thật lâu những khi vui sướng
Thèm được tận hưởng nồng mặn cõi trần
Thèm nắng hạ tràn giữa đông giá buốt
Thèm làm người tốt giúp kẻ khó khăn
Thèm một tấm chăn lạnh lùng ngăn bớt
Thèm được chia sớt tâm sự trong lòng
Thèm một mâm cơm những khi bụng đói
Thèm ai nhớ tới những lúc cô đơn
Thèm được ổn yên trong cơn dông bão
Thèm sống giữa đảo chỉ với thiên nhiên
Thèm nằm giữa đồng ngửi mùi hương lúa
Thèm lội xuống suối bắt cá mò cua
Thèm được a dua theo người đánh sụm*
Thèm ngâm mình tắm giữa dòng sông quê                                                              
Thèm với bạn bè la lê phá phách
Thèm nghe tí tách lửa cháy xèo xèo
Thèm bờ vai xiêu nương về cực lạc
Thèm nghe bản nhạc êm dịu ngân nga
Thèm một giọng ca khát tình mời gọi
Thèm mùi chăn gối hương tỏa nhẹ nhàng
Thèm đi lang thang trong rừng gió hát
Thèm dòng nước mát dội xuống làn da
Thèm chạy đuổi ma cỏ hoa đồng nội
Thèm xếp đá cuội bên bãi cát bồi
Thèm nằm giữa trời ngắm mây cõng gió
Thèm cùng ai đó thả vào hoàng hôn
Thèm dạo trong rừng, thèm bơi giữa biển
… …

(*) Thể thơ riêng của Thi yên Đình Nguyên


SAO LƯNG BÀ CÒNG

Lưng bà thẳng vãn đời rồi
Tháng năm đè xuống lưng bà phải khom
Lưng bà cõng cháu nên còng
Cháu ôm quắp sát đường cong lưng bà
Bà đi, đi lại trong nhà
Nhong nhong cõng cháu, cháu bà cùng vui
Bà mong cho cháu cứ chơi
Trên lưng bà ấm cháu cười hồn nhiên
Bà thấp xuống cháu cao lên
Đến khi cháu tuổi trưởng thành lớn khôn
thì bà về với Tổ tiên
(Cháu còn có nhớ dáng cong lưng bà)!?
Mà nay sao ít bà còng (?)
… … 
**Chùm thơ kính tặng Song Thân:

Trăng vu lan

Trăng vu lan bàng bạc đêm về sáng
phôi pha thời gian chớp bể mưa ngàn
Bao nhiêu năm rồi không còn mẹ
Nhưng đường trần vẫn rải bước chân con

Mọi vật mờ nhòa, như khói như sương
Như ánh trăng ngà canh khuya cuối tháng
Như cánh vạc cánh cò trên đồng bát ngát
Như giang chiều mải miết phía chân mây

Con vẫn thường nhìn về phía trời tây
khi hoàng hôn chuyển sang màu xám bạc
khi màn đêm trùm lên che xơ xác
Nhớ gió Lào bỏng rát… chốn quê xưa

Con nhớ quá ánh mắt nhìn mt mỏi
(chỉ bừng lên khi con có tin vui)
Lưng mẹ oằn vì gánh nặng trên vai
Mẹ vẫn bước là nhờ niềm hy vọng

Mẹ vui sống vì mong ngày mong tháng
Cho con lớn lên sức vóc bằng người
Dang tay dạng chân rộng dưới đất trời
Trí óc tâm hồn tựa ánh sao khuê

…Và hôm nay, không còn Mẹ trên đời
Tóc con cũng hai ba màu năm tháng…
Đời bảy phần trải theo mưa nắng
Trăng vu lan nhuốm bàng bạc màu sương

Những ký ức thì càng một rõ thêm
Nhớ bóng mẹ ngày xưa chưa khuất núi
Khi dáng mẹ vẫn đổ dài vạn lối
Trên đường trần che chở bước chân con

Cho đến khi chiếc bóng lặn đầu non
Vĩnh viễn ngàn đời hay vạn kiếp…
Và đến khi con chắc chắn được
Mẹ vẫn hằng ở cạnh bên con…

  MẸ ƠI
MẸ THƯƠNG CON
 KHI CON CÒN TRONG BỤNG
RỨT RUỘT  -
  CON CHÀO ĐỜI,
 MẸ HẠNH PHÚC RƯNG RƯNG
SUỐT ĐỜI CHĂM CHÚT CHO CON
TẢO TẦN TẬN TỤY
 MONG CON TRƯỞNG THÀNH
CHĂM TỪNG TẤM ÁO MIẾNG ĂN
CON ỐM NẶNG,
 MẸ SẴN SÀNG CHẾT THAY
CHA THƯƠNG,
 ĐẠI SỰ ĐƯỜNG DÀI
MẸ THƯƠNG
 NHỮNG CÁI HÀNG NGÀY KHÔNG TÊN
SAO MẸ NUÔNG CHIỀU CON THẾ MẸ
KHÔNG THƯƠNG CON
 BẰNG LUYỆN CHÍ RÈN THÂN
BẰNG THỬ THÁCH GIAN KHỔ KHÓ KHĂN
CHO NHÂN CÁCH CON:
 CƯƠNG THƯỜNG, BẢN LĨNH
ĐỂ MAI SAU
 CON LÀ NGƯỜI KIÊN ĐỊNH
ĐỂ CON ĐÁNG MẶT TRONG NHÂN THẾ -
 MẸ ƠI.
  
VỀ CHA
(THẦY)
Đã bao lần tôi định viết về Cha
Một đấng Trượng phu, một bậc Quân tử
Một người ngay thẳng, lòng tựa ánh sao
Một bậc Anh hào, một người Nghĩa khí
Chí tình chí lý, thượng trí, tôn tri
Một vầng quyền uy, thông minh, quyết đoán
Một trang rộng lượng, quảng đại bao dung
Một bóng Tùng quân, một người tình nghĩa,

Thuở thiếu thời Người tung hoành ngang dọc
Sõi tiếng Tàu làu thạo tiếng Tây
Sài Gòn, Hà Nội, Mạc Xây…
Bắc Kinh, Thượng Hải… dấu giày Cha in
Sinh thời Thầy là thời bạo loạn
Trong dòng tộc lại là cháu đích tôn
Đời Người lên bổng xuống trầm
một phen va đập từ phường du cư … …
Thầy dạy tôi những lời bất hủ
Gửi bao ấp ủ, hy vọng vào tôi
Mong tôi to rộng hơn người
Mài kinh ninh sử cho đời lớn lao

Người dạy không đi bằng đầu gối
Đừng bao giờ luồn cúi khom lưng
Làm đàn ông ra đàn ông
Ra cây Lim cứng trăm năm vẫn bền
Mong tôi thành một trang Nam tử
Mong tôi rèn ý chí kiên cương
Người rằng: Phàm đã đàn ông
Mà không tức khí thì thành “zero”

Người động viên một câu hiếm có:
- Tất cả vì con cháu, tương lai
Đừng vì lấn bấn Mẹ, Thầy
mà làm ảnh hưởng ngày mai – là cùn.

…Trước, tìm chốn an cư lạc nghiệp
Kế, tìm người tâm hợp kết đôi
Cùng nhau hướng phía chân trời
Cùng chia sướng khổ, chung vui ân tình
Người dạy tôi về logarit
Giảng giải về ngữ nghĩa văn chương
(Lời thề non nước – sao quên)!
…Khi còn bé tí đã rèn trí nhân
Thầy vì tôi, cho tôi tất cả
Cả đời Người, Người sá chi đâu
Về tôi, Thầy rất tự hào
Một thằng con út lúc nào cũng hay
… …
Vài câu nhặt nhạnh rông dài
Làm sao nói hết về Cha cho đành(!)

VỀ VỚI MẸ
(nếu máy không hỗ trợ fone chữ (không đọc được), bạn pate ra  word rồi đổi sang fone vni - ok)

Con ñaõ veà vôùi meï meï ôi!
Giöõa buoåi chieàu thu naéng vaøng trôøi
Con nhìn boùng meï gaày hiu haét
Ñoå daøi theo moãi böôùc
                             …chôi vôi
Con ñaõ veà vôùi meï,meï ôi!
Boùng naéng vaøng hoe choã meï ngoài
Gioït leä nhôù thöông nôi maét öôùt
Laên daøi treân maù,caïn chöa rôi

Con ñaõ veà vôùi meï,meï ôi!
Ñeå nhôù,ñeå thöông,ñeå thaønh ngöôøi
Chæ veà beân meï con môùi thaáy:
AÁm loøng.Tan heát noãi ñôn coâi
  
Con ñaõ veà vôùi meï,meï ôi!
Ñöôøng traàn meï traûi ñuû buoàn vui
Ngoït buøi cay ñaéng bao ngaøy thaùng
 Ñeø naëng ñoâi vai gaùnh cuoäc ñôøi

Con ñaõ veà vôùi meï,meï ôi !
 Veà khi con ñaõ hieåu tình ñôøi,
ñaõ hieåu tình ngöôøi vaø tình meï:
Nghìn truøng voâ taän giöõa muoân khôi

Con ñaõ veà vôùi meï,meï ôi!
Boùng meï coøn ñaây,meï ñaâu roài!
Daëm ñöôøng con böôùc,ñôøi traàn theá
Ngoaûnh nhìn choán cuõ:ñaõ xa xoâi!

Con ñaõ veà vôùi meï,meï ôi!
Höông hoa vaãn toûa saéc ñaày trôøi
Thaém hoàng tình meï:Nguoàn söùc soáng
Cho tình ñôøi ñaày aép khoâng vôi


Con ñaõ veà vôùi meï,meï ôi!
Ngheånh coå ngoùng mong phía cuoái trôøi
Bieát ñaâu!chaúng nôõ xa con caùi
Meï seõ quay veà giöõa meânh moâng

Con ñaõ tìm veà trong ñôïi troâng
 Ngoài beân ngoâi moä,ngoù hö khoâng
Maây trôøi,thaêm thaúm saâu vôøi vôïi
Hoàn meï nôi nao coù ngoaùi veà

Con veà vôùi meï,meï ñaõ ñi
Ñi qua traàn theá,tuoåi xuaân thì…
Qua caû caûnh giaø caàn yeân nghæ
caàn chuùt aân tình,chaúng caàn chi…

Con veà vôùi meï,meï ñaõ ñi
Ñeán nôi chim Haïc vaãn bay veà,
Nôi toå tieân vaø thieân thaàn ôû
Coøn giöõa döông traàn con vaãn ñi

Con tìm veà meï,meï ñaõ ñi
Tìm gì? khi bieát chaúng tìm chi

Meï ôi con ñaõ tìm thaáy ñöôïc:
Thaáy ñöôïc chính mình thuôû haøn vi,

Meï coøn nhôù chöù:coù thôøi kì
Môùi moàng hai teát,(noû heà chi !)
leân röøng,vaøo nuùi tìm möu soáng
Con baén suùng dieâm ñuoåi coïp ñi!

Meï ôi söï soáng manh mong theá!
 Giöõa nuùi röøng chæ meï con ta
Vì ñôøi,vì chöõ cho con caùi
Ñoâi vai gaày meï chaúng neà haø

      Meï ñaõ ñi xa,ñi quaù xa
Cho loøng meï traûi giöõa bao la,
Cho giöõa ñöôøng traàn ñaày buïi baëm:
Con tìm ra ñieàu phaûi nhaän ra

Baây giôø con soáng giöõa phoàn hoa
Nhôù moàng hai teát boùng meï giaø
in daáu chaân treân söôøn non vaéng
Löng oaèn,gaùnh naëng
                       böôùc thaáp cao

...Nhôù meï lom khom goác caây cau
Nhaët laù traàu vaøng ñeå teâm traàu,
Daønh laù coøn xanh ñi chôï baùn
Moät lieàn: ñaâu ñöôïc maáy xu ñaâu!

Laàn tröôùc con veà chaúng ñöôïc laâu
Laïi lao vaøo choán buïi hoàng chaâu
Caàu vinh höôûng laïc,tìm phuù quyù,
Giöõa kieáp phuø hoa,kieáp ñaày saàu

Laàn tröôùc con veà chaúng ñöôïc laâu
Laïi ñi tìm thöù ñeå baéc caàu
Theo höôùng lôïi loäc vaø vinh hieån
Bieát ñaâu mình ñang nhoû ñi ñaâu!

Con quyeát töø nay trôû veà sau
Caân baèng cao thaáp vôùi noâng saâu
Con veà vôùi meï vì nhö theá:
Cho hoâm nay vaø cho mai sau.  
                    Thi yên Đình Nguyên

NỖI LÒNG*

Cha phả khói thuốc lào
càng làm sương giăng trên mái tóc
Nửa đời mẹ tảo tần
tìm mùa xuân theo mỗi bước chân con
Cha cười xuyên những lớp khói bom
thấy con mình xông pha qua lửa đạn
Và trở về trong hả hê thắng trận
Rồi lại đi ra thủ đô vào giảng đường đại học
Mắt mẹ cười thật hiền sau bao năm khó nhọc
Mùa xuân ùa vào giữa đời mẹ truân chuyên
Ngày chiến tranh,
nếu con không về sau lửa đạn khói bom
Nụ cười mẹ sẽ chưa thành đã tắt
lưng sẽ còng và những dòng nước mắt
Điếu thuốc lào cha sẽ không sôi lên sòng sọc
     (nói chi thời Ba-đờ-xuy ngậm tẩu oai phong)

Con biết mình là niềm tự hào là nỗi đợi trông
cho song thân nghĩ về thời nhà ta cường thịnh nhất
- Con hiểu rồi, Thầy Mẹ cứ yên tâm.
                  (*Viết nhân MÙA VU LAN)

  
CÁ THỜN BƠN
  Cá thờn bơn
lấy hông làm bụng.
lấy một bên làm dưới
không thích giống ai
thích mình là mình...
Cả đời nằm nghiêng
đi nghiêng, bơi nghiêng, ngó nghiêng
nên mắt sang một bên
nhìn về một phía - phía trên
không bao giờ nhìn xuống
 mà luôn muốn trông lên
Chỉ cốt cách và dạ lòng vẫn thẳng
Rạch ròi lưng đen bụng trắng
Áp mình vào đáy cát
 nơi sông sâu biển sóng
mỏng manh, đơn côi và trầm lặng
Không bon chen xúm xít ồn ào
Không thích đàn đúm rong chơi
Không thích cặp đôi
(dù là ai chăng nữa)…

Thờn bơn - một cái tên không nghĩa
Nhưng cho đời nhiều nghĩa Nhân văn.

THÀ LÀ

Tôi thà trong túi ít toền
Để óc nhiều chữ, xếp vần thành thơ
Tôi thà mang tiếng phong lưu
Để đời được tắm một đời ái ân
Tôi thà sống kiếp ngạnh ngang
Mình là mình, chứ không tròn như bi
Tôi thà mặc kệ khen chê
Vứt đi lễ nghĩa thói lề... rối boong
Đời cần thư thái thong dong
Tự do theo ý mình làm – mặc ai
Lang thang như áng mây trời
Rong chơi như ngọn gió đùa bốn phương
Thà làm tia nắng chói chang
Ham chi làm giọt mưa buồn đêm đông
Thà làm một trận bão dông
Còn hơn tí tách lun phun dầm dề
Thà lòng dốc hết vì yêu
Cho người gối ấp tràn trề hân hoan
Ai mà tính toán thiệt hơn
Thì đời buồn bã cõi còm tóp teo
Thà luôn mê giữa men say
Còn hơn tỉnh rụi mà đời khô khan
Thà đằm sâu chốn gối chăn
Ham chi múa máy giữa sàng khản hơi
Trào sôi cho mãn một đời
Tim đang còn đập còn đòi thúy loan.


TRẮNG ĐEN

Ngọn gió giữa trời có lành, có độc
Nước dưới sông có đục có trong…
Có con đường đưa ta về chân trời hạnh phúc
Có nẻo lại dẫn về kết cục đau buồn…

Nếu chuyện trong đục, ta dễ dàng phân biệt
Thì gió lành gió độc, khó biết hơn nhiều!!!
… và đi đường nào? Để về nơi hạnh phúc.
Tránh dẫn cuộc đời vào ngõ cụt tối tăm…

Đường ta đi có bạn đường cùng bước
Và cuộc đời ta, thường có bạn đời…
Bên ta luôn có người đúng là trang Nam tử.
Và cũng đầy những kẻ bất lương…

Ta làm sao phân biệt tận tường
Những khuôn mặt đáng làm bạn
                                  cùng ta sóng bước
Ta làm sao biết chuyện trời đất được?!
Chỉ bằng con tim, trí óc để cảm nhận mà thôi!

Khi ra đời mọi thứ rất tinh khôi
Khi hạnh phúc, ai cũng đều lương thiện.
Ta phải tránh lũ bất lương: là điều cần thiết
Nhưng ngần ngại chối từ người hiền
                        thì tiếc lắm thay

Hãy chọn đúng chuyến tàu đi tới tương lai
Không trù trừ… khi tim mình đã quyết.
Tàu Thiên hà đi rồi… tàu Địa ngục sẽ đến!
Hãy chọn hướng chân trời
chọn chuyến tàu tới cõi thanh vinh. 

Hoài niệm Trăng Quê

Người đời múa hát dưới trăng
Trẻ con vui tết cùng trăng đêm rằm
Tình nhân trao phận: mùa trăng
Thi nhân tình tự với trăng (non, già)
Trăng suông làm lạc tiếng gà
Một con gáy cả làng gà gáy ran
Mẹ tôi đi chợ Hà Tân
Nhìn trăng đoán định thời gian, canh giờ…
***
Tôi về thăm lại quê xưa
Đêm giá buốt đuổi nắng trưa oi nồng…

Quê nay còn: một chữ KHÔNG!
KHÔNG TẤT CẢ, (chỉ bóng trăng chắc còn)
Không già tóc bạc lưng khom
Không trẻ nít chạy lon ton đường làng
Thiếu nhà cửa, thừa tan hoang
Không còn trường cũ rổn rang tiếng trò
(Không còn sông Phố ngày xưa)
Lạch suối nhỏ giữa hai bờ cát tro
Không bến nước không con đò
Không câu hát chẳng điệu hò vọng lên.
***
Bồn chồn chợt nhớ, chợt quên…
Đâu bờ ngấy, khóm tóc tiên thuở nào…
Đâu rồi bụi chuối hàng cau,
Đâu rồi bóng mẹ trên đầu khăn tang…
Đâu rồi hương vị rau lang,
Đâu rồi cá nhủi đồng làng quê xưa?
Đâu rồi đây cấy đó bừa…
(Nhìn gốc rạ, nhớ ngày xưa rơm vàng)

Đâu rồi kẻ gánh người quang
Sáng đi chợ Phố tưng bừng mỗi phiên?
Đâu rồi những nụ cười hiền
Câu chào hỏi của người quen thuở nào?
Đâu rồi bãi mía nương dâu
Đâu rồi thôn nữ bên cầu thướt tha?…
***
Bàng hoàng vì chốn quê nhà:
Không tất cả! bãi tha ma: - chẳng còn!
Dối lòng? Khi trả lời con
Quê ta đó thuở xưa hơn mọi miền:
Có dòng sông Phố êm đềm,
Nước biêng biếc thẳm vẳng lên giọng hò
Đôi bờ xanh mướt khoai ngô
Những cô gánh nước, hai vò đong đưa
Cánh buồm căng gió sớm trưa
Gỗ ngàn, tre nứa… cùng đua xuôi về
Làng quê sức sống tràn trề
Vườn trĩu quả, ruộng xanh rì lúa xuân
Đêm hè trăng đẹp tuyệt trần
Bao trai gái, nguyện trao nhân cho người
Bây giờ tan tác hết rồi!
Người phiêu bạt, kẻ vào đồi trồng khoai
Tha phương cầu thực đông đoài…
Trẻ tìm đất sống, già hoai dưới mồ!
Xóm làng nay: MỘT BÃI NGÔ!
Không đường sá, biết chi mô mà lần?
Về quê giữa một ngày đông:
Lam chiều khói bếp những mong được nhìn
Được ăn cá Mát rim vàng
Ngửi mùi nhút mít bèn môn, hẹ hành…
Quê xưa còn: NỖI KINH HOÀNG!
Còn chăng căm hận? Thù hằn mà chi,
Còn chia rẽ, còn phân ly,
Còn nhìn nông đoản, mong chi đẹp giàu!?!

Nhìn quê xưa, trào nỗi đau
Chẳng làm gì được, thêm rầu chí trai.
Tin rằng rồi một ngày mai
Cố hương cũng sẽ lần hồi khá hơn.
**
Dùng dằng cất bước không lên,
Lòng trĩu nặng, chạnh một niềm ưu tư
Ngoái nhìn lần cuối chốn xưa:
Đám tang ai đó, dận đưa qua đồng
Dận đưa một chiếc hòm không
Hòm không, không xác, xác tìm không ra…
“Chôn là chôn vậy để mà:
Có mồ mả, có ngôi nhà hồn ma”

Thôi thì cho giống người ta…(!)

QUÊ TÔI

Quê tôi đặc sản: gió Lào
Gió giật ào ào bỏng rát thịt da
cỏ cây phờ phạc tởi ta
Nóng như rang, cả quê nghèo xác xơ
Hồ đập hơi nước cũng khô
Suối sông sao nước đi mô không về
Thủy ơi có nhớ câu thề
nước đi, rồi sẽ trở về cùng non
- Làm sao nước có thể quên!
Nhưng đành bất lực đứng nhìn xót xa.


GIỐNG TÔI
                  (Duyên đưa)

“Trên trời cao, tôi là vì sao lẻ
Dưới dương trần, tôi là kẻ cô đơn
Giữa nhân gian, tôi là người bóng bé
Trong tình yêu, tôi là kẻ khù khờ
   
*Thơ (thẩn) tặng bằng hữu:

SƠN THỦY - HƯƠNG SƠN

Tôi viết mấy dòng hướng về quê mẹ,
Tặng những bạn bè đang bám trụ xứ cha:
Nơi sơn thủy hữu tình, nương vườn trĩu quả
Nơi kỷ niệm ùa về trong những giấc mơ xa

Sơn thủy - với đời là “Sơn” là “Thủy”
Sơn thủy, với người là núi là sông
Sơn thủy với tôi còn là làng xã:
(Sơn thủy, Sơn bình, Sơn diệm, Sơn trung…)

Lớp 8 bổ túc tôi học nơi Sơn thủy
(“Vì công bằng”?: không vào được phổ thông!
Xét gia đình: “Đã có anh, có chị
học cấp 3 rồi: đến kẻ khác chơ răng”)!!.

Tuần 3 bữa, nửa huyện dài… cuốc bộ
qua rét mướt gió Bấc, nực nội gió Lào
Về đến nửa đường thì trời… như mực
    Mưa, nắng:
Mẹ vẫn đứng chờ dưới “cơn Trộp Tình Di”

Có phải thế!? Mà tôi thêm quyết chí:
Hướng phía chân trời, rũ áo ra đi.
…Rồi quê tôi: “Làng ta di động,
lấy đất mình cày” thôn xóm hoá đồng không!

Ly hương: Tam thập ngũ niên khả lố
Bằng hữu, đồng môn chí quan hoài
Mộng mị hiển quy niên nhật dạ
Sơn thủy giang hà: bỉ hàn đa?

Tạm dịch là:
Xa quê ba mươi lăm năm có lẻ
Vẫn nhớ về bè bạn thuở học sinh
Luôn canh cánh trong lòng bao năm tháng:
Quê nghèo: Cực khổ đã buông tha??

Nơi quê xưa tôi vẫn còn mồ mả
của ông bà, cô bác, người thân…
Dặn anh bạn nay là “quan tri huyện”:
-                       Đừng để tru bò bắng bể Mi nha!.
-                        
Tặng bạn bè chỉ có 2 câu chữ
về quê hương nơi cắt rốn chôn rau:
CÂY CAM BÙ ĐẤT NGHÈO KHÔNG CAM CHỊU
XỨ HƯƠNG SƠN LUÔN ĐƯỢM VỊ HƯƠNG RỪNG.                                  Thi yên Đình Nguyên



NƯỚC NON NGÀN DẶM

Núi nằm trên ai mà cao hỡi núi
Sông nằm trên ai, êm ả thế sông
Sóng nằm trên ai bồng bềnh hỡi sóng
Biển nằm trên ai mà rộng biển ơi

Suối chảy thành sông giữa hai khe núi
Ứa ra từ đá những giọt đầu tiên
Góp nhặt triền miên từ miền ẩm ướt
Biết đâu to rộng cả biển mênh mông

Đầu đời là khe nơi về là biển
Muôn trùng sóng mệt biết chăng nước đầy
Nhờ những nơi xa lẻ loi từng giọt
Để có mật ngọt nhờ từng con ong

Đừng ai vội trách biển cả vô tình
Nước kia nhờ nắng để biến thành mây
Và gió cõng mây bay về ngàn thẳm
Làm mưa tưới tắm cùng cốc thâm sơn

Cho suối thành sông nước xuôi về biển
Cho trời cao rộng cho sóng muôn đời
Nước non ngàn dặm ai ơi
Tình sâu nghĩa nặng trọn đời vì nhau.



ÑÖÔØNG TRAÀN BEÂN NHAU

Toâi ñi lang thang treân ñöôøng traàn
Em meâ rong chôi nôi cung ñaøn
Toâi luoân töông tö giaác mô loøng
Cho em tung taêng giöõa meânh moâng

Trong toâi,em nhö  aùng maây hoàng
Trong em,toâi nhö boùng baùch tuøng
Trong nhau,(toâi  em) bao aám noàng
Thòt da,höông hoa…bieán vaøo mô

Beân nhau,hai ta suoát moät ñôøi
Loang ra,tan ñi giöõa ñaát trôøi
Khoâng gian bao la thu vaøo hoàn
Cuoän,nhaäp,troän,xoaén,xieát,loàng,ñan

Trong nhau hai ta troâi boàng beành
Töông lai,ñaâu lo chi gaäp gheành





Yeâu thöông neân toâi luoân vì ngöôøi
Tình em,toâi maõi laø em thoâi

Em trao cho toâi nguyeân cuoäc ñôøi
Tin trao mai sau cho moät ngöôøi!
Toâi thöông trao em caû tình ñôøi
Tin trao cho em caû hoàn toâi!



RÚT RUỘT MÒN THÂN

Cây bút nhả ruột lòng mình ra để cho đời con chữ
Điếu thuốc cháy thân gầy, cốt tỏa mùi hương ngàn ngạt
Chiếc bánh thơm, dù chưa ai bóc lá banh nhân
Và thỏi son kia, cũng vì vẻ đẹp của làn môi mà cứ cạn mòn đi mãi
Em thích thơ, thích văn chương tôi, thích những gì không trông thấy:

Thích tính cách, tâm hồn, sự mạnh bạo và cả cách nhìn đời…
Cách lật ngửa những gì… để nhìn thấy chiều sâu
Thích cả sở thích tôi: “khu rừng đen yêu dấu” và những gì ở xứ “gui mần”
Thích tôi nói về chuyện muôn loài: lối hành xử thẳng ngay và cao thượng,

…về cả chuyện chúng ái ân giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng giống loài người,
Thích nghe về phương pháp luận cùng những triết lý đường trần,
Thích nghe những đánh giá về cái hay nhất ở đời: Chính là sự tiến hoá đi lên.
Không có cá thể loài nào giống nhau như đúc, vì con cháu luôn hơn đời bố mẹ.
Em thích cả lời tôi rủ rê: Lên mặt trăng, tắm sông ngân, vào vườn cực lạc, cõi bồng lai tiên cảnh
Phải chăng, em đúng là người nghiền thuốc, thích trang điểm, viết thơ văn, thích bóc bánh nhìn phía trong nhân thịt
Và sao không:
ăn luôn ruột ngậy béo bổ bùi…
Đến khi no nê rồi: thì cây bút chì, thỏi son, điếu thuốc…, cả chiếc bánh kia cũng vẹn đời mình.

Khi ta ở xứ mặt trời

Hãy đi bên cạnh mặt trời
Để xem thời thế, sự đời vần xoay
Ta đi bên cạnh mặt trời
thấy lòng ấm áp, thấy đời đáng hơn
tầm nhìn khoáng đạt mông mênh
thấu rành quá khứ, tỏ tường tương lai
Nếu ta ở cạnh mặt trời
thương ếch đáy giếng tưởng đời tròn xoe!
thương bầy cừu, xót lũ dê…
vài con chó… cũng lùa đi dễ dàng
Thấy lòng người: nhỏ thảm thương
bon chen, tranh đoạt lợi quyền triền miên!!
Thấy đời thật lắm truân chuyên
thấy lòng nhân thế đa đoan não sầu
Có đi bên cạnh mặt trời
mới nhìn thấy được những nơi chói lòa
Thấy lòng nhân hậu bao la
thấy đời là bản tình ca tuyệt vời
Thấy cuộc sống, thấy tình người
Bốn mùa lá thắm hoa cười nắng lên.



NẺO ĐỜI

Đi tương lai, vạn nẻo đường
Nhân gian chọn lấy lối riêng cho mình
Tiếc rằng giữa mối bòng bong
Chen nhau dẫm đạp ngoi lên đoạt quyền
Làm cho đồng loại tật nguyền
Gây bao chết chóc thương tâm vô thường...

Có người đi giữa bụi trần
Con tim mách hãy theo đường thơ ca
Âm nhạc du lịch thể thao
Cho tâm hồn nhuộm sắc màu yêu thương
Cho đời thơ thới cõi tâm
Dẫu rằng thanh đạm cũng không ưu phiền
Heo may chi hỡi cõi lòng
Đời vui đâu phải ngập trong “bạ chiền”
Ham chi vơ lấy lợi quyền
Bất nhân trong áo người hiền mà chi

Đường chữ nghĩa, nẻo đáng đi.


LÀM THƠ

Một sàng ngổn ngang chữ
Chọn nhặt lên từng con
Sắp thành lối thành hàng
Thành điệu vần, ngữ nghĩa...

Chữ nào to chàng nhận
Chữ nhỏ đẹp phần nàng
Chữ khỏe, úp lên trên
Chữ xinh, nằm ngửa dưới...

Nàng cười lườm hờn dỗi
Chàng hừng hực thác gào
Muốn ào xuống ghềnh sâu
Quấn, lồng, đan, xoắn, xiết…

Sông trôi về phía biển
Đời trôi về phía nhau
Trộn làm một hòa giao
Ngắn dài và đen trắng

Thành bài thơ rồi đó
Bất tận đến ngàn sau
Đến vạn kiếp muôn đời
Một vần thơ… chảy mãi.


 EM

Em như làn gió
tung tăng lưng trời
Tôi thân tội nợ
lòng nặng đầy vơi

Em như nốt nhạc
nhảy nhót rong chơi
Tôi, làn nước trôi
vô bờ vô bến

Bao giờ gió đến
lùa qua chắn song
Bao giờ mặt sông
nhấp nhô nhạc sóng

Một thời trông ngóng
dài cổ nhớ mong…
Trời đất đoái thương
cho chim gặp bướm

Một lần em đến…
(chỉ linh hồn thôi)
đi qua đời tôi
để tim hóa đá

Rồi em làm gió
bay về cuối trời
Còn một mình tôi
đầy vơi thương nhớ.
... ...


NỒNG NÀN

Trời làm mây trộn vào mây
làm gió xoắn xiết quấn đầy hương nhau
Ai làm nước chảy qua cầu
cho ai ôm trọn nỗi sầu trăm năm
Ai làm ngày lút vào đêm
cho ai cố níu hoàng hôn cuối chiều
Ai làm thơm nụ hôn yêu
cho ai đắm đuối quên trời rộng cao
Ai đem đời đổi cho nhau
để mình có cả hai đầu yêu thương
… …
Trời làm nên mối tơ vương
cho duyên tình nối nồng nàn vào nhau.


Tôi mơ trời cử thiên thần
Hỏi tôi vương vấn cõi trần nữa không?
“CÒN VƯƠNG CHỨ”: - một bóng hồng
Còn em đứng giữa mênh mông ái tình
“CÒN VƯƠNG CHỨ”: - một bóng hồng
Còn em nằm giữa cánh đồng tình yêu.


KHÁT VỌNG
               
Xuân sang hoa nở đầy trời
hương bay ngát đất cho đời thơm lây
Chim ca réo rắt cành cây
Cá theo lạch nước về nơi yên bình
Chồn đực, cà cuống… tỏa hương
Gà tre, công trống… khoe lông sắc màu
Chim Đình làm tổ công phu
mong sao nàng ngắm nàng ưa bụng nàng
Ngựa, dê, sư tử khoe bờm…
Muôn loài cùng một bản năng: sinh tồn
Cùng chung một tiếng gọi tình
Cùng chung khát vọng yêu thương giống loài
Phải đâu chỉ có con người
Phây phây trổ mã chào mời ái ân
Mỗi loài có một cách riêng
Phát đi tín hiệu: rất cần nửa kia…

SẮC HƯƠNG

Đỏ trời hoa gạo
Trắng trời mây bay
Tím trời nhung nhớ
Bóng người anh thương

Hương thì bay lên
Vị thì đằm xuống
Em luôn nóng ấm
Khi mình bên nhau

Sao lạ thế em?
Mỗi lần cỗ dọn
Hương đâu lại thoảng
Tỏa quấn lấy anh

Đâu còn là mình
Trong mơ ngoài tỉnh
Ấm nồng, mát lạnh
Mỗi lần qua nhau...


EM TÂY BẮC

HOA BAN NỞ TRẮNG RỪNG TRỜI
TIẾNG TIÊU TRONG GIÓ RU ĐỜI RU EM
EM MẶC ÁO QUẤN DẢI ĐEN
GIÓ LUỒN VÁY TỐC… CẢ ANH LÊN TRỜI.




EM TÂY NGUYÊN

SAO EM LẠI NHẢY TƯNG BỪNG
VỚI NGƯỜI MẶC KHỐ LƯNG TRẦN THẾ KIA?
HOA LAN NỞ GIỮA RỪNG THƯA
SAO KHÔNG NỞ GIỮA PHỐ ĐƯA HƯƠNG NỒNG.


ÉN

Cánh Én biển - Thg tặng

“Én đưa xuân đến rồi em
Hãy hôn sợi nắng cho mềm bờ môi
Nhớ em lòng dạ bồi hồi
nhờ tia nắng gửi hồn tôi tới nàng”.





TA MUỐN
Kính tặng hồn thơ XUÂN DIỆU

Ta muốn xé màn trời thay ánh chớp
Ta muốn là hạt nhỏ nảy mầm xanh
Ta muốn ngồi giữa Chúa và… Em
Nghe lời phán: Hãy trao đời mãi mãi
                        
Ta muốn hòa với em làm một
Cả linh hồn và thể xác vào nhau
Cùng trong nhau ôm lấy cả trời sao
Nghe chim hót giữa tán cây chòm lá

Ta muốn thăm tận cùng hương ngọc thể
Vào tim em, qua ngả cổng: tình xuân
Lận trong ra như múi mít chín thơm
Cho lòi hột, đẫm vị nồng ngọt đặm… 
Ta muốn em sống trong mơ ngoài thực
Thỏa khát khao, thỏa mọi điều mong ước
Giăng đời ta ra từng món một
Nướng bếp tình… rồi uống rượu, say nhau
Ta muốn dạo “khu rừng đen yêu dấu”
Học theo rùa cất tiếng… hát em nghe
Trăm năm kia khi tuổi tác nặng đè..!
Rùa vẫn thế, Napoleon... vẫn thế

NAPOLEON

- Không được tắm! em không được tắm
Hãy để nguyên mùi cơ thể của em
Đúng ba ngày nữa anh về
Rừng đen yêu dấu tràn trề thủy quân

Đời này chỉ một LEON
Vĩ nhân Hoàng đế, vĩ nhân đa tình
Nữ bá tước Josephine
Một góa phụ có hai thằng con trai
Hơn NAPO bảy năm đời
Sá chi đâu. Miễn là yêu nồng nàn
Miễn là nàng đẹp tuyệt trần
Trong mắt Hoàng Đế, mắt thần đắm say

Thế giới chọn mười thư tình hay nhất
Thì một bức của NAPOLEO
“Rừng đen yêu dấu” tuyệt vời!
và “không được tắm” muôn đời ai quên.


TÂY  TÀU
Ngộ ái nị là chi rứa hẹ?
Xiển khảo tua là tủa khảo xiên
Sao em cứ nói như chim
Tung tăng như bướm đi tìm hương hoa

Em rồi lại ải lớp du
Hao mo ni? Hỏi em dù che mưa

Bư li bư u mén nhi a
Ta kai ia de ná cac tư
Xê nho, anh chỉ ậm ừ
Đây mưa đó nắng thì vừa làm sao?



HOÀNG HÔN NHỂU GIỌT

HOÀNG HÔN BUÔNG PHÍA CUỐI TRỜI
TRÙM LÊN EM, NHIỄU XUỐNG TÔI GIỌT DÀI
SƯƠNG CHIỀU QUẤN SỢI NẮNG PHAI
QUA ĐEM ĐÂU ĐÓ TRAO ĐỜI CHO NHAU.



Ngẫm về MỘT NỬA:
(Nửa sự thật thì không là sự thật)

“Nửa ly nước vẫn làm vơi cơn khát
Nửa vầng trăng, dư để mộng mơ
Nửa tình yêu, đủ để dại khờ
Nửa ngọn lửa thì vẫn là ngọn lửa”.

Ai dùng dằng: nửa về nửa ở
Nửa niềm đau thì vẫn thương đau
Nửa lời nửa câu: chẳng thành lời
Nửa bước nhảy, dễ rơi vào vực thẳm

Phát súng nổ rồi, ai xẻ nửa!
Nửa giấc chiêm bao là giấc chiêm bao
Nửa đùa nửa thật, vẫn bao hàm sự thật
Nửa dự định thì không là gì cả

Sẻ đôi nỗi đau thì còn một nửa
Sẻ nửa niềm vui thì được gấp đôi
Ngọn lửa chia hai, thành hai ngọn lửa
Nửa giọt nước thì vẫn là giọt nước.
...

Câu đối:

*Thế gian cả tỷ người đâu dễ để tìm được một người: đúng là người tri kỷ
*Nhân loại bốn phương trời nhưng Bá Nha chỉ có Tử Kỳ: mới là bạn tri âm


TÔI ĐI

Cuộc đời là một giấc mơ,
thấy mình đã lỡ vương tơ hồng trần
tôi đi tìm một tấm lòng
tìm người tri kỷ tri âm bên đời:
cùng chia sướng khổ khóc cười
nối vòng nhật nguyệt hồng tươi thắm nồng
dìu nhau đi tới tận cùng
về miền say đắm điệp trùng si mê
về nơi biển cạn sao mờ
ái ân một kiếp duyên tơ nồng nàn.


ANH BIẾT

Anh biết là em có nhớ anh
một chàng lãng tử biết thơ văn
trên chuyến tàu về tương lai ấy:
muốn viết cùng anh một chuyện tình

Anh biết là em có nhớ anh
nhớ lời tâm sự đẫm nhân văn,
nhớ giọng khôi hài, cười thoải mái
với lòng thành thật ở trong anh

Anh biết lòng em đã tin anh
Vì tấm chân tình anh trao em
vì tầm nhìn anh về phía trước
vẹn cả đôi đường: anh và em

Anh biết rằng em đã tin anh
Vì anh đáng được để em tin
Vì anh biết dìu em sóng bước
Đến tắm sông ngân giữa cõi trần.

  LỬA LÒNG

Tôi biết lòng tôi đã nặng rồi,
Lửa bùng lên cháy mãi không thôi,
Con tàu duyên phận đưa em tới
Để sống vì nhau suốt cuộc đời

Tôi biết tình tôi đã bén rồi
Ngay khi gặp mặt thấy em cười
Hai áng mây hồng bay trong nắng
Hai cánh buồm lộng gió rong khơi

Tôi biết là em đã vì tôi
Mà luôn lo lắng những chuyện đời
Nhiều đêm em nằm không ngủ được
Suy tính vẹn toàn, cuộc đời vui.


BÓNG EM

Trên đồi, nơi một bóng cây
Phóng tầm mắt: thấy chân mây cuối trời
Thấy cuộc sống, thấy tình người
Thấy em, bóng đổ bên đời trăm năm.
……




LÀ EM

Thương em chân yếu tay mềm
Tuổi thơ vất vả giữa miền đồng hoang
Thương em gia cảnh khó khăn
Lon ton theo mẹ đường làng sớm trưa
Thương em không quản nắng mưa
Dáng gầy nhỏ chẳng ướm vừa việc nông
Thương em bơi tập bến sông:
Để cho “Sư phụ” uổng công: Vẫn chìm!,
để cha cho: Trận lôi đình
Lo con gái lội một mình sẽ nguy!
Thương em sống chốn trường thi
Tiền bạc thiếu, có nhiều khi đói lòng
… Trầm luân chớp bể mưa nguồn
Mẹ vay nợ để cho em học hành
Bây giờ em đã thành danh
Trả được hiếu, vẹn cả tình riêng em
Em đi trên thảm cỏ mềm
Lòng thoả mãn, trải tình xuân với đời
……
Một ngày thu, nắng vàng tươi
Trên mây, em gặp một người lãng du
Như nửa thực, như là hư
Như mơ, như tỉnh, như vừa chiêm bao
Thánh thần, Trời phật trên cao
Dẫn em tỉnh mộng để vào xứ mơ.
Rằng đời em: một bài thơ,
Một câu chuyện lạ đang chờ đợi em
Đường đời vạn nẻo châu trần
Lòng đa cảm, dạ đa đoan, kiếp này
Em như giữa chốn bồng lai
Lúc em tỉnh, lúc em say ái tình
Em mê đắm một bóng hình
Một trang Nam tử vì tình tìm em
Trong chàng có một đức tin
Chàng dành hết nửa chữ tình cho em
Chàng tin em trọn lòng tin
Giấc mơ thuở trước về em, gọi chàng
Chàng nghe tiếng mẹ vọng vang:
Là em đó, sẽ dìu chàng cùng đi
Chuyện nghe đầy vẻ li kỳ
Riêng em, thấy rõ những gì trong em
Thấy lòng em cứ xốn xang,
Nhớ chàng, em mãi mơ màng ngày đêm…
Đọc lời tâm huyết dịu êm
Lòng em như thấy quen chàng từ lâu

Vắng tin chàng, dạ em sầu…
đâu biết thế, đã là yêu thương chàng…

Thề rằng: “Vạn nẻo đường trần
Tim em đã thắp lửa lòng vì anh”
Em chia đôi ngọn lửa tình
Để thành hai ngọn cháy bùng trong em
Em lo hai ngả chu toàn
thân gầy, nên cứ xoay vần tháng năm…
Đời này, ai xứng tình em…

ĐẰNG VÂN
  Thiên hạ cổ kim bất tri giác
Nhất nhân khả dĩ khả đằng vân
 (người đời, xưa nay nào hay biết
Có một người đi được trên mây)

Trên mây hay dưới đất
Cõi mơ hay là thực
... ...
nghĩ rồi mà vẫn sốc
Em ôi em có biết:
Anh hạnh phúc nhường nào
ngửa mặt lên trời cao
Xin cảm ơn Thượng Đế
Xin cảm ơn Đức Mẹ
Xin cảm ơn Thánh thần…
đã thương kẻ có lòng
thành tâm cầu Trời Phật
để nay cho Anh gặp
người tri kỷ là: Em

Anh trao tim cho Em
mặc sức Em nô giỡn
mặc sức Em bóp nặn…
Anh vẫn thấy ngất ngây
Anh thấy được lên trời
ngồi trong vườn cực lạc
vòng tay luôn ôm chặt
người thương mến: là Em

Anh trao đời cho Em
Mặc tình Em cào cấu
Mặc tình Em xào xáo
Cho tanh bành luôn ra
Anh vẫn hát hoan ca:
Đường trần, Em đã tặng.
   
GIÓ

GIÓ ĐƯA HƯƠNG TỎA KHẮP TRỜI
NHƯ NGƯỜI VÃI HẠT CHO ĐỜI XANH TƯƠI
XUÂN TÌNH ĐỖ XUỐNG TRONG AI
GIÓ LÀ MAI MỐI CHO TÔI BÉN NÀNG.


Em vẫn cười hì hì…

Có lần nghe em nói:
“Sao đau bụng quá trời…”
(tưởng đâu vì chuyện ấy,
chuyện con gái đàn bà)…

Một trưa, em nhắn tới:
“phải mổ gấp, nội soi”
Mật sỏi ơi là sỏi,
thủ phạm chính nó rồi!!!

Thời gian như không trôi
suốt từ chiều thứ bảy,
mãi tới tận thứ hai
 vẫn như ngồi trên lửa

điện thoại thì vẫn mở
mà đâu gọi được em
mấy ngày dạ bất an
Trời đất đâu có thấu!

Em ra phòng hậu phẫu,
rồi mới nhắn cho ai
Tôi vỡ oà trong tôi
ôi trời mây rực nắng

rồi lại ôm trái đắng
Sỏi đi, Mật cũng đi
        Em vẫn cười hì hì…
“Cắt luôn đi”, rảnh nợ!

Em ở xứ nắng dư
Nơi nước trong gạo trắng
Nơi tình sâu nghĩa nặng
 Vẫn bồi lắng trong tôi

Đi khắp bốn phương trời
Đi suốt thời trai trẻ
Mà tôi đâu có thể:
Một lần được gặp em!

Nay thì Trời se duyên
Em thắp thêm ngọn lửa
Tôi thổi bùng duyên mới
Mà vẫn vẹn đôi đường

Lửa gặp gió: cháy bùng,
Bướm gặp chim, xuân đến
Hoa nở đầy đồng nội
MẶT TRỜI NHỎ MỌC LÊN.


CHIỀU XỨ LẠNG

Giữa chiều xứ Lạng mây rơi
Màn sương khói giăng ngang trời,
                                   buông trôi
Ơi... cho ai quá giang đời
Em xứ Lạng, trắng một đời đắm say.


MƯA NẮNG

Giọt mưa là rễ của mây
Nước mắt trời khóc hao gầy trăng sao
Nắng rồi, chói lóa bóng ai
Hòa vào môi mọng tìm trao hương nồng.

MỘNG DU

 TRÊN TÀU ĐI TỚI TƯƠNG LAI
SAO ĐƠN CÔI GIỮA RỪNG NGƯỜI NGƯỢC XUÔI
NHỚ NÀNG Ở TẬN CUỐI TRỜI
MỜ NHÒA MONG ĐỢI MỘT ĐỜI MỘNG DU.


TẠI TÔI
                       
Một chiều em xa tôi
Còn một mình trơ trọi
Tôi là người có tội
Vì làm em buồn lòng
Tôi đã nhủ với mình
Phải để em vui mãi
Để môi cười thoải mái
Thì tôi mới là tôi

Em đã nói với tôi:
Tôi là người quan trọng
Thế mà tôi cố chấp
Làm em phải buồn sầu
 Mỗi lần nghe em cười
Tôi cũng vui như tết
Vậy mà tôi chẳng biết
Cách nuôi dưỡng niềm vui

Muốn em được xinh tươi
Thế mà tôi không biết!!!
Còn làm em mỏi mệt,
Lòng chẳng được thảnh thơi
Tôi buồn thì mặc tôi,
Sao kéo em vào cuộc,
Cho em buồn nẫu ruột
Không ngủ khi đêm trôi…


Chiều Nguyệt thực

Buổi chiều không có em
Sao trong lòng trống vắng
Biển như không có sóng
Trời rộng vắng bóng chim

Một chiều không có em
Trời chợt mưa chợt nắng
Mưa thì mưa nước đắng
Nắng thì nắng giọt buồn

Buổi chiều không có em
Trái đất quay lạc lối
Làm mặt trăng mờ tối
Nguyệt thực suốt đêm nay.
… …

TƠ TƯỞNG

Trên trời mây kéo nhau bay
Dưới trần một kẻ ngày ngày nhớ mong
Lòng luôn tơ tưởng bóng hồng
Vấn vương vương vấn những trông
 với chờ.


ĐAU

Đau từ xương tủy đau ra,
Đau long óc bởi đầu ta đa sầu…
Đau lòng thắt ruột vì đâu?
Đau vì tim đã nhuốm màu Thiên thanh*
Đau vì “Đẹp”, đau vì “Xanh”*
Vì thâm nho lắm mới thành “ra ri” **
Người ơi: Ác miệng làm chi!!
“Khẩu Xà Tâm Phật” lắm khi quặn lòng.
…………
* màu của ngọc Tỷ Thúy, màu xanh cánh Trả,…
 Đẹp = Diễm
** (thế ni = thế này) tiếng địa phương




  * Thơ tặng đồng đội:
CHIẾN BINH THÀNH CỔ *

Lại về thăm thành cổ
Giữa mùa hè
Nơi năm xưa
Mùa hè đỏ lửa
Nơi mọi nẻo đường…
“Trên mỗi mét vuông
Xương chất xương
Máu hòa trong máu”
Nỗi đau vẫn đấy
Đồng đội còn đâu…
(Cái “gáo dừa”
Tròn nguyên là quý nhất)

Tan xương nát thịt
Cục lớn nhất
Vài kí… may chăng!!
Chạnh nghĩ
Hãy tri ân
Những người đã
Không tiếc máu xương…
Hồn cho ra hồn
Xác mới mong toàn xác.

ĐI CHẠY SỐNG YÊU

Đi, đi trên nạng gỗ
Chạy, chạy trên xe lăn
Sống, sống chỉ để ăn
Yêu, tình yêu vô vọng.
   
 SỢ GÌ
  Đã chân gỗ thì sợ gì ai đá trúng,
đi xe lăn thì cũng… hơi xe
cuộc đời của mấy thằng què
sợ ai, ai sợ cứ què cho dzui…


  “SỜ” SUNG  SẮC – VỢ
  Mảnh trăng rừng treo sau chùm lá
Ai cho rằng chốn Trường Sơn vất vả?
Cánh võng đung đưa, “VỢ” súng
                                         bên mình
Nằm ngâm nga ca khúc nhạc tình…


THƯƠNG BINH *
Hà Nội một ngày đông
Mưa phùn gió bấc
Tàu điện đi...
lục khục
trơn ướt bậc lên xuống
Một người bươn ra cửa
Tàu chạy rồi
Không kịp... và trượt chân
khi cố nhảy xuống đường
… Chân thụt vào trong
Giữa đường rày và bánh sắt
Nghiến nhau...
đứt lìa
phía trong một nửa…
Ai nấy đều kinh hoàng cảnh tượng
Thương người kia
đang úp mặt nằm bẹp giữa đường mưa
mấy ai chạy lại xúm đỡ anh
xoay mặt
thấy một nụ cười
tuy khăn khó nhưng rạng ngời hy vọng
Thì ra khúc chân kia
chỉ là khúc chân gỗ…
Anh là Thương binh
Giữa đạn bom trước đó.

Nhiều khi đồ giả không làm ta đau
                                              (*thơ Dấu lặng)

  GHI CÔNG

Người đi chiến trận (không về)
Tờ ghi công trạng treo kề chân dung
Đất nước ghi công,
ĐẤT NƯỚC – MẸ HIỀN
Nếu chồng họ không chết vì cuộc chiến
Hẳn bây giờ không lam lũ thế đâu…

CÂU ĐỐI

Tặng những đồng đội thời bom đạn vào sinh ra tử
(Quân lực Đoàn 70 Quân khu 4):

NUÔI CHÍ LỚN, QUÂN LỰC ĐẦY SINH LỰC
LUYỆN GAN BỀN, HÀO QUANG RỌI VINH QUANG


Và thơ chúc tết:
Ba ngày tết, một mùa xuân
Nửa thời chinh chiến tình thân cả đời.

HOÀI ỨC ĐÔI DẤU CHÂN NGƯỜI

Thiếu thời, Nguyễn Sinh Côông*
Dấu chân in trên làng Sen từng bước
Chùm ổi hươm vàng bóng đằm giếng ngọt
Miền trung, đất Huế mặn mồ hôi
Xuôi về nam, Dục Thanh, sáu tháng dạy
                                            Tiểu sinh
Môn thể dục thấm vào tim từ đó
Phải khỏe mới mong làm chuyện lớn
Màu thời gian in dấu không gian

NGUYỄN TẤT THÀNH
TẤT THÀNH ĐẠI NGHIỆP
Đến Sài Gòn
Rồi tìm cách lên tàu người Pháp
Vượt trùng dương với khối óc bàn tay
Phụ bếp bồi bàn Âu Mỹ đều qua
Cục gạch nung chống chèo trong rét giá
Nhưng ý chí tiềm tàng một nhân cách VĨ ĐẠI
Trí tuệ hơn đời, sáng suốt thông minh
Bác nhận ra chân lý rạng ngời
Đấu tranh – làm cách mạng…
HỒ CHÍ MINH
Một lòng vì nước vì dân
MỘT DANH NHÂN THẾ GIỚI

Không thấm, dù muôn lời ca ngợi
(Vì tiếng lòng, vì nhớ sấm bạn thơ)
Và di chúc của Người để lại…
Tỏ tấm tình, nhân nửa đời xa Bác
cho dạ đỡ băn khoăn.

  (*Chú thích: Giọng địa phương)


TỜ HÔN THÚ CỦA VUA

Một nhà sử học
Tìm trong hiếm hoi
Moi trong tình cờ
Thấy được tờ hôn thú
Của một nhà Vua nọ

Thì ra mọi người
Thường quên…
 khi nhà vua lấy vợ
Cũng phải làm hôn thú…
Nhưng vì sao ít thấy
Tờ hôn thú của Vua

Phải chăng là lo
Không đủ giấy
 để viết rằng:
Vua đã kết hôn
(hoặc sống như vợ chồng)
lần thứ mấy - bao nhiêu…??
                 



Có ai?

Một chiếc lá khô đã lìa cành
Sắc còn nuối chút phớt vàng chanh
Ai đem nước tưới cho biếc lại
Đem nối vào cành vọng tươi xanh

Một bờ môi không còn nóng ấm
Vết trầm luân khô cạn hương nồng
Ai đem tình tưới cho thắm lại
Đem xoắn vào môi lửa xuân xanh.


NHỊP CẦU NHÂN THẾ

Nối tình bằng chiếc môi hôn
nối đời bằng mối nhân duyên cõi trần
Tình yêu từ nụ hoa hồng
thỏi son mòn cạn cho nồng màu môi
Én về trong nắng xuân tươi
Nối tình bởi một… nhịp cầu ngàn năm.


ÂN TÌNH CÁNH CHIM QUYÊN

Sài Gòn mưa sợi mưa say
Miền nao nắng giọt nắng dầy, nắng thương
Cõi lòng sao thấy vấn vương
Nghe trong gió thoảng mùi hương êm đềm
Em thơm như nụ Tầm xuân
Trong như nước suối giữa dòng sớm mai
Hỏi lòng: duyên cớ gì say?
Dù chỉ được mấy nửa ngày bên em!
Thưa rằng: “Thiên lý hữu duyên”
Chưa chi đã thấy em hiền, em ngoan…
Em là cô bé thảo thơm
Hồn trong trắng, giọng nói thương quá chừng
Em luôn khiêm tốn nhún nhường
Làm tôi càng mến, càng thương em nhiều…
Gió lành thổi nhẹ mà xiêu
Lòng đã chắc: nửa đời chiều dành em
Thế đâu đủ?! (nợ tình em!)
Tuổi xuân phơi phới, em dành cho tôi
Nếu đời song bước duyên tơ
Thì tôi sẽ cố đền bù cho em
 Mặc đời loạn mối bon chen
Tôi bên em bé lọ lem, vẹn tình

Vì tình, nên Yến gặp Oanh…

  ƯU TƯ
Giữa vầng hồng của mặt trời
Bóng em chói lóa rạng ngời lung linh
Lòng anh nặng nợ duyên tình
Mà sao đơn chiếc một mình ưu tư
Gió về từ cánh rừng thu
mang theo lá úa héo nhàu khô khan
Vì đâu mây trở về ngàn
cho sông đầy nước lũ tràn mùa sau
Ai ngồi ôm lấy nỗi đau
Vẫn nuôi hy vọng có nhau trong đời.

LẺ BÓNG

Mây trôi về phía cuối trời
Hồn tôi trôi tới bên người tôi yêu
Bóng hình sao thấy liêu xiêu
Đơn côi lẻ bóng một chiều xót đau.

*** Trên đây là phần 1 của tập thơ NẾU KHÔNG THỔI, GIÓ KHÔNG LÀ GIÓ, tác giả sẽ đáp ứng nhu cầu của những ai đồng cảm, mến mộ thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN qua số đt: 0938762528 hoặc: 01999115996 email: thidisg@yahoo.com.vn