Links - Liên kết dến các trang Website. Blogspot, fb, chuyên trang thơ THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

17 tháng 8, 2010

Chuyện MƯU SINH



Chuyện mưu sinh

Anh ta tên là Phác, chắc phụ mẫu muốn khi lớn lên anh ta sẽ trở thành người thật thà chất phác, Phác mồ côi cha từ nhỏ, hai mẹ con ở căn nhà quả thực (nhà cấp cho người bần hàn sau cải cách).
Tuy cuộc sống nghèo túng nhưng được cái Phác ta khá sáng dạ, cũng ngày ngày cắp sách theo lũ trẻ đến trường làng và học môn toán có vẻ nhanh. Lớn lên gặp thời loạn anh ta vào lính cũng như bao thanh niên khác, bị thương, chuyển ngành đi học đại học.
Sau ngày thống nhất, Phác ta đi trong đoàn vào nam công tác về mảng tài chính thuế má gì đó, để cô vợ trẻ lại gửi gắm cho đồng nghiệp và cấp trên. Chẳng hiểu thế nào mà một thời gian sau nghe đồn ầm lên là cô ta tằng tịu với “xếp” tổ chức, nạo thai mấy lần. người ta bảo là cô “lo lót” để được cùng vào nam hoặc anh ta quay ra để hợp thức hoá (đoàn tụ) gia đình nên mới có vụ trao đổi sướng khổ này, kẻ lại nói họ phải lòng nhau thực sự, cô định thay nài ngựa bằng kẻ tầm vóc vạm vỡ hơn…
Được tin dữ, Phác ta bỏ cả việc trở ra Hà nội, hằm hằm đến ngay văn phòng Bộ, trong giờ làm việc trước đông đảo đồng nghiệp ảnh chửi bới một hồi rồi thộp cổ gã Ác là kia, mắt trừng trừng lửa hận, bàn tay còn lại nắm chặt kiểu cuốn lá thép như người trong nghề võ thực sự, Phác nghiến răng bạnh cằm mặt đỏ gay như gà chọi, thoi một cú đấm thôi sơn vào mặt “thủ trưởng”. Gã ăn vụng kia toé đom đóm, chới với, ôm miệng đỏ loét, loạng choạng nghiêng đầu vào phía góc cột nhổ ra một bãi máu, nước bọt và… mấy cái răng cửa.
Phác liền nhận được một tờ giấy trắng lốp, trắng hơn cả hai bàn tay anh ta lúc ấy: Mất việc, mất vợ, mất tất cả!

Về quê ư? Mặt mũi nào với dân làng, mà cái chính là ăn nói ra sao với tấm thân già da cóc suốt ngày tháng luôn khoe cùng lối xóm: Rằng thằng con bà giờ làm “lớn”, đi nam về bắc như đi chợ, ngồi máy bay chính phủ mà cứ như ngồi lôồng cộ (xe kéo phân) ra đồng vậy.
***
XEM TIẾP (Hết Toàn Bộ Tác Phẩm)